Hai dòng thác lũ kỵ mã trực tiếp lao thẳng vào nhau không có gì màu mè hoa dạng.
Họ chỉ dùng cách trực tiếp nhất để chạm va vào nhau.
Tiếng người ngã ngựa đổ lập tức diễn ra một cách chân thực nhất và hãi hùng nhất.
Không có kỹ xảo điện ảnh, không có những pha bay lộn vèo vèo nhưng hiệu quả kính thích thị giác của hai đạo kỵ sĩ chiến đấu này đối với Ngô Khảo Ký đánh giá thì cao hơn tất cả các tác phẩm đện ảnh mà Ngô Khảo Ký từng xem.
Từng cặp chiến mã húc đầu trực tiếp vào nhau, những con chiến mã lao tới với vận tốc không dưới 45km/h tức là hai bên lao đối chiều thì lực va chạm không khác gì một con xe bốn chỗ phóng với vận tốc 90km/h lao vào cột điện.
Lực va chạm kinh khủng như thế nào có thể tượng tượng đến.
Những thân chiến mã to lớn đụng vào nhau rồi bị hất văng lên trên tiếng xương gãy ngựa hí lốm đốm có thể nghe thấy từ phía xa.
Tràng cảnh thực sự đáng sợ vô cùng, có thể nói nếu không là những kẻ không đủ can đảm, không phải là chiến binh thực thụ một lần chứng kiến đám kỵ binh này tác chiến có lẽ sẽ lưu lại bóng ma trong lòng mà không dám đối đầu cùng kỵ binh hung hãn của Đại Liêu.
Đơn giản điều này chính là lý do khiến người Đại Liêu dù đang lục đục nội bộ đến mức tan nát mà người Tống vẫn không dám động binh chiếm lại Yên Vân mười ba châu.
Nói thẳng một câu người Tống đã bị cách tác chiến máu tanh này dọa sợ hết vía còn đâu.
Ngô Khảo Ký thực sự cũng hơi kiếp đảm.
Kỹ Thuật kỵ mã của người Đại Liêu cao siêu vô cùng.
Ngoại trừ những thớt chiến mã húc thẳng vào nhau thì họ có thể dùng chân để điều khiển ngựa lách qua các khe hẹp giữa hai hàng kỵ binh để chém giết.
Vì cả hai bên đều dùng chiến thuật là mũi khoan tiến thẳng vào nhau cho nên “ mũi khoan” bên nào cứng hơn sẽ tạo được lợi thế đến cùng.
Va chạm rồi thì Tiêu Xuất mới hối hận, đối diện hắn nào phải là một đội quân nhà quê của bộ lạc nhỏ Hô Luân Bối Đa nữa.
Đơn giản đối diện hắn chính là một nhánh kỵ binh được trang bị siêu cấp tinh mĩ mà người Khiết Đan chưa chạm tới với công nghệ của họ.
Chỉ một lần va chạm thì nhóm thân binh của Tiêu Xuất với chiến giáp da khảm lá gang sắt gục ngã như sung dụng, ngay cả bản thân Tiêu Xuất nếu không có thân binh liều chết bảo vệ cũng bị chọc chết từ lâu.
Phim ảnh là phim ảnh, chiến đấu và phim ảnh khác hoàn toàn nhau.
Ngô Khảo Ký rung động thầm nghĩ, đạo diễn dựng phim là để cống hiến cảnh quay đẹp và câu khách cho nên thực tế trên phim các kỵ sĩ múa may quay cuồng chém đông đâm tây loạn cả lên.
Nhưng trong chiến tranh thực tế việc lao vào nhau với tốc độ cao như vậy chỉ đủ để tung một đòn duy nhất cho đối phương.
Các kỵ sĩ phải ngồi dán trên yên ngựa cao kiều để ổn định cơ thể tránh bị văng ra khi va chạm cho nên cơ thể họ nhấp nhô theo nhp phi nước đại của kỵ mã.
Muốn đâm trúng hay chém chúng mục tiêu trong trường hợp này khó khăn vô cùng mà nếu không có thời gian dài luyện tập thì điều đó là bất khả thi.
Thực tế chiến giáp cho kỵ binh Đại Liêu là chiến giáp thửa.
Hay nói đúng hơn đó là chiến giáp chỉ dùng riêng cho kỵ binh Đại Liêu mới đầu hàng Ngô Khảo Ký mà thôi.
Sự đầu hàng của Hô Luân Bối Đa được củng cố bằng uy bức cùng lợi dụ thêm vào đó chính là đảm bảo bằng thuốc phiện cho nên Ngô Khảo Ký đã không ngần ngại đầu tư hết sức tinh mĩ cho đạo quân này.
Về mặt chiến mã Ngô Khảo Ký không có quyền lên tiếng vì hắn không quá hiểu xem ngựa.
Nhưng với đại tài chủ như Ngô Khảo Ký thì việc để cho Hô Luân Bối Đa mua sắm môt lô chiến mã thượng thừa là hoàn toàn khả thi.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp theo đó Ngô Khảo Ký không tiếc công quan sát bọn Đại Liêu kỵ binh luyện tập để đưa ra chế thức giáp tốt nhất cho bọn này.
Người Đại Liêu kỵ binh lối tác chiến rất khác Đại Việt kỵ binh, hay nói đúng hơn là kỹ thuật của họ chuẩn hơn nhiều so với kỵ binh Đại Việt cho nên Ngô Khảo Ký cũng cho chế tạo gấp gáp một loạt chiến giáp cho họ.
Trước khi đến Liêu Đông thì Ngô Khảo Ký đã nhận được một đợt viện trợ cực lớn từ Lý Từ Huy với nhiều thiết bị mới mà Bố Chính đã sảnh xuất được.
Trong đó ví như giáp lưới là đặc sản của Bố Chính thì được gửi đến cực nhiều.
Vì công nghệ tuốt thép của Bố Chính đã hoàn hảo cho nên việc sản xuất các vòng lưới đã công nghiệp hóa đến mức tận cùng.
Đối với Bố Chính giáp lưới chính là một cái gì đó phổ thông và được đại trà trang bị.
Do đó trong hàng viện trợ chiến tranh từ Bố Chính cho Ngô Khảo Ký thì đám này trở thành mặt hàng chiếm tỉ trọng cao.
Hô Luân Bối Đa dĩ nhiên không thể nào tin nổi bọn hắn một đám hàng binh có thể được đối xử tốt đến vậy.
Giáp lưới là được trang bị hoàn toàn cho bốn ngàn người ngựa, không một ai thiếu.
Một nửa trong số này được trang bị giáp tấm che ngực bụng.
Nhưng đây chưa phải là cuối cùng.
Thông qua cách tác chiến, luyện tập của người Đại Liêu mà Ngô Khảo Ký quan sát được thì hắn quyết định bổ xung cho toàn bộ kỵ binh gốc Đại Liêu một tấm lá thép dày che vai trái cùng ngực trái, đây được gọi là tấm giáp lệch gắn một nửa bên trái của kỵ binh phía đầu vai.
Vì sao lại có sự trang bị quái thai này, đơn giản vì cách dùng thương của người Đại Liêu khác với người Tống cùng người Đại Việt.
Họ cầm thương tay phải, lao hết tốc lực vào kẻ thù nhưng trường thương lại chỉ về hướng bên tay nghịch bên trái.
Kể từ đó những kỵ binh Đại Liêu chỉ cần hơn nghiêng người thì thực tế họ chỉ hở một chút vai trái cùng ngực trái nơi có khiên chắn ở tay nghịch bảo vệ.
Cách tác chiến này cực kỳ kín kẽ và an toàn cho nên muốn tấn công vào kỵ binh Đại Liêu thực tế chỉ có thể đâm thẳng trường thương vào vai trái của họ mà thôi.
Không có nhiều vị trí để tấn không lên một kỵ binh Đại Liêu khi họ lao đến với kỵ phi nước đại.
Chính vì lý do này Ngô Khảo Ký không tiếc công để công tượng đập đến mây ngàn tấm thép tốt của Bố Chính tạo nên một tấm giáp phụ lệch trái bảo vệ phần yếu hại trên.
Hiệu quả kinh dị vô cùng, đám kỵ binh được đánh giá là kỹ thuật không quá cao của Hô Luân Bối Đa xỏ xuyên qua đám kỵ binh được đánh dá là tinh nhuệ của Vương đình Đại Liêu.
Nói thẳng thừng mà nói người Đại Liêu là người du mục, cả đời sống trên lưng ngựa cho nên đám này cung mã thành thạo từ nhỏ vốn dĩ ai là một chiến binh tiêu chuẩn hết.
Quân Vương Đình khinh thường quân các bộ lạc nhỏ vì họ có trang bị tốt hơn và có tinh thần chiến đấu tự tin hơn mà thôi.
Nhưng quân của Hô Luân Bối Đa lần này được trang bị siêu khủng với lòng tin dâng cao vô hạn.
Do đó họ không những lấp đầy được khoảng cách kỹ thuật hơi có chênh lệch mà còn biến đội kỵ binh của Tiêu Xuất thành đám dân quê.
Nói thật nếu so sánh hai bên thì đúng thật Tiêu Xuất kỵ binh thực sự có hơi quê mùa một chút.
Mã đối mã trường thương đối trường thương.
Hai bên cầm trường thương lao vào nhau xỏ xiên như xỏ xiên thịt nướng.
Và đám kỵ binh của Hô Luân Bối Đa xỏ xiên tốt hơn vì đối thủ của họ là thịt gà, đâm trúng là xuyên thấu với những ngọn giáo thép nung chất lượng tuyệt đỉnh của Bố Chính.
Còn phía Tiêu Xước muốn đâm xuyên thấu trường thương qua người bọn Hô Luân Bối Đa quả là khó khăn lắm thay.
Đâm xuyên khiên chắn không quá khó bởi đây chỉ là khiên chắn chế thức