Huỳnh Dương thành – Đại Tống.
Một khung cảnh hòa nhã kẻ mua người bán tấp nập, cậu ấm cô chiêu dạo phố xuân, khắp nơi đèn hoa tưng bừng , ai mà nhìn khung cảnh này thì làm sao biết được Đại Tống đang oằn mình với chiến tranh cả nam và bắc.
Điều này chẳng có gì lạ lẫm cả vì Đại Tống quá rộng mà, ở nơi này lòng người chẳng có chút nào bàng hoàng, theo họ nghĩ trời có sập xuống thì cũng chẳng lan đến Huynh Dương được.
Biên ải ở quá xa mà.
Trịnh thị, đệ nhất gia tộc Huynh Dương, phủ đệ xa hoa lộng lẫy rộng lớn như lăn tẩm , chẳng qua vì giới hạn về quy cách nên đám này không xây dựng quá cao mà thôi.
Nếu để xây tự do bọn này dám chắc có thể xây phủ đệ không kém hoàng cung.
Lúc này một đoàn chiến mã cả mấy trăm người dừng trước phủ đệ Trịnh thị, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ đây là người Liêu quốc.
Dân chúng xung quanh hiếu kì xem kịch vui thập thò chỉ chỏ bàn tán.
Họ không hiểu người Liêu đến Huỳnh Dương làm gì và cũng không hiểu Trịnh thị và người Liêu ân oán ra sao để người ta đem quân vây kín cửa vậy.
“ Các ngươi có nghe gì không, là Trịnh gia đắc tội người Liêu cho nên bị họ đến tận nhà tính sổ đấy..” Một bà tám không biết đầu đuôi câu truyện nhưng dựa vào quan sát và phán đoán bịa truyện như đúng rồi.
“ Ngươi biết gì, là Trịnh gia làm ăn ở Đại Liêu nợ tiền thôi…”
“ Ngươi nói đâu rồi, Trịnh thị nổi tiếng giàu có làm sao nợ tiền người được”
“ Người Liêu khí thế hung hăng đáng sợ thật… nhìn bắp tay của thằng kia còn to hơn bắp đùi của ta nữa”
Đúng lúc này một vị tiên sinh kể chuyện mặc áo xanh dài đung đưa quạt giấy tiến tới…
“ Điêu dân cô văn quả lậu bàn tán linh tinh không sợ Trịnh thị người ngang mồm các ngươi ra à?”
“ Này không phải tiên sinh kể chuyện ở Trà lâu a… ngươi biết chuyện gì sao? kể cho mọi người cùng nghe”
“ Phải kể đi kể đi..”
Cái thời này ấy mà, giải trí thiếu thốn vô cùng, dân chúng ngoài cắm mặt kiếm cơm cũng chẳng có mấy trò giải trí.
Cho nên độ hóng hớt của họ cực cao, coi như là lấy câu chuyện làm vui vậy.
Lúc này vị tiên sinh kể chuyện mới khụ khụ hai tiếng …” Chuyện này kể ra rất dài… còn liên quan đến cả vị Đông Hải Long Vương gia mà ta đã kể trước đây….
hôm nay ấy mà hơi khát nước rồi….” hắn phe phẩy quạt trong tay….
Đám dân chúng xung quanh biết điều, người góp bàn , người góp ghế, lại có cả bàn trà, bánh ngọt, còn thêm cả hũ để đựng xu cho những mạnh thường quân quyên góp.
Không thiếu thư sinh có kiến thức cũng góp vui ngồi xuông hóng chuyện bàn luận…
“ Khụ khụ… Chuyện phải nói từ vị Đông Hải Long Vương xuất thân từ phía Nam kia.
Những ai chưa nghe kể về vị này có thể đến Từ Trai Trà Quán tối nay để nghe lão kể chuyện.”
“ Nay lão bắt đầu từ việc Trịnh Cao thương nhân mộ tổ bốc khói xanh…”
“ Trịnh Cao có phải tên thương nhân béo bàng chi nhà Trịnh Thị?” Có một vị công tử gia ở Huỳnh Dương cũng là người hiểu biến lên tiếng.
“ Chính là hắn, tên thương nhân số tốt này, hắn làm ăn chính ở phương nam cho nên quen với vị Đông Hải Long Vương kia….”
Bọn kể chuyện dong nói thật ra rất có tài, cái tài của bọn này là nghe ba phần tin đoán ba phần bịa bốn phần cuối cùng xâu chuỗi các dữ kiện dựa vào một đời kể truyện để dựng lên một câu truyện logic khiến người nghe tin phục.
Giá trị thám báo của những mẩu truyện này là có nhưng cần phải chắt lọc vô cùng tỉ mỉ.
— QUẢNG CÁO —
Truyện của Trịnh Cao bám váy nhà họ Ngô leo lên thượng vị giả không ngờ chỉ thông qua một số thông tin đồn thổi dò rỉ lại trở thành một câu truyện truyền kỳ.
Mà Ngô Khảo Ký cũng trở thành một nhân vật cực kỳ bí ẩn cùng thần thoại trong những câu truyện chốn trà lâu.
Đôi khi những vị tiên sinh kể truyện vì miếng cơm vì thu hút khách hàng mà thiếu đi nhiều đạo đức nghê nghiệp bịa đắt quá mức khiến cho câu truyện trở thành mức thần thoại vô cùng.
Vị tiên sinh này bịa một chút để kiếm cơm, vị kia phải bịa nhiều hơn để nổi bật, vị tiếp theo tổng kết từ hai vị còn lại để cho ra một câu truyện sắc thái lung linh hơn.
Nhưng trong câu truyện của bọn này tuyệt đối có một điều là không nhắc đến xuất thân của Ngô Khảo Ký là người “tiểu quốc” vì như vậy sẽ mất mặt người Tống.
Trong mắt bọn này Đại Việt vẫn chỉ là tiểu quốc.
Chỉ có các chính trị gia của Đại Tống mới hiểu lúc này Đế Quốc Đại Việt kinh khủng nhường nào.
Trong câu truyện mang sắc thái truyền kỳ thì Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước là đôi an hem xuất thân “tiên đảo” Bồng Lai.
Ngươi hỏi ta tiên đảo ở đâu a? Tiên đảo hư vô miễu miễu vạn dặm ngoài Đông Hải.
Ngươi tin hay không tin? Không tin thì dong thuyền ra biển mà kiểm chứng ta đảm bảo có.
Không dám đi chứ gì vậy thì tin đi.
Trong truyện thì Ngô Khảo Ký có bảy hai phép thiên cang, Ngô Khảo Tước có ma sáu phép địa sát, tu vi cứ gọi là thâm sâu như biển cả.
Ngô Khảo Ký thiện chiến đấu trên biển bộ hạ gồm chín con giao long đánh đâu thắng đó, hô mưa gọi gió trên biển không ai chiến thắng nổi.
Không tin à, người ta tên gọi Đông Hải Long Vương đấy.
Còn về Ngô Khảo Tước thì thiện chiến đấu trên bộ, mình cưỡi sư thú bộ hạ không thiếu cao nhân dị sĩ càn quét thảo nguyên.
Ngươi không biết sao không có Liêu Đông Đại Vương đánh vào thảo nguyên thì người Liêu đã tràn xuống phía Nam cướp bóc hàng loạt rồi.
Mà thôi việc này không nói nhiều ai muốn nghe chuyện hại đại vương đến từ Bồng Lai đảo thì có thể đến trà quán mà nghe.
Kể đến Trịnh Cao thì tên này một lần lên thuyền ra biển gặp sóng to gió lớn không ngờ lạc vào tiên đảo kết được mối quan hệ cùng với hai vị vương gia kia.
Cái gì? Ngươi hỏi Tiên đảo người sao kết bạn cùng phàm nhân á, đơn giản vì người ta là nhập trần xuống núi dạo chơi thiên hạ cho nên việc gặp phàm nhân kết giao là bình thường.
Yên lặng nghe kể tiếp.
Trịnh Cao vợ bé vậy mà là Hồ Ly ngàn năm a, cho nên con gái của Trịnh Cao đẹp như tiên thiên, lại có tu vi đạo hạnh cho nên lọt mắt xanh của Liêu Đông Vương.
Bây giờ Trịnh Cao lão béo không còn là bàng chi của Trịnh Thị rồi, một bước lên trời trở thành dòng chính trung tâm quyền lực của Trịnh thị.
Cái này cũng phải thôi, ai nói thằng này mộ tổ bốc khói xanh, con gái nửa người nửa yêu lại thành Vương Phi của Liêu Đông Vương.
Truyện vô lý đến như vậy mà cũng có người tin tưởng, tất nhiên đám có học thức nghe xong sẽ cười trừ nhưng họ loại trừ đi những tình tiết huyễn huyễn thần bí trong những câu truyện kia thì cũng đưa ra những thông tin tìn báo nhất định.
Tất nhiên những truyện này phần lớn là do người của Ngô Khảo Ký thả tin đồi lung tung ở vùng ven biển tràn vào nội địa Đại Tống nhưng nói thật hắn chưa hề thêm vào yếu tố huyễn huyễn, toàn là người Tống tự bịa ra cả.
“ Cao huynh nghĩ sao về vị Đông Hải Vương và vị Liêu Đông Vương này?” Trên tửu lâu phía đối diện Trịnh Thị cổng có mấy người thư sinh đang ngồi bàn tán chuyện “thế giới”
“ Người này khó đoán định tâm ý, nhưng có thể nói giang hồ đồn thổi không có thổi quá, hắn dường như vô địch trên Đông Hải, chưa từng nghe thấy hắn bại quá một trận nào.
Xuất thân kẻ này mờ mịt lắm thay, có người nói hắn là Phò Mã Đại Việt, có người nói hắn là người Tống chúng ta, có người nói hắn xuất thân Hải Đảo, thật không biết đâu mà lần”
“ Theo ta quản hắn là người nào, chuyện hắn làm là giúp đại ân cho Đại Tống lúc này điều đó không sai”
“ Hoàng huynh nói như vậy cũng không đúng, theo ta được biết thì trận chiến ở Trường giang Đông Hải Vương tiến đánh quân triều đình chiếm đóng Thái Châu hai tháng mới rời đi…”
“ Mục huynh có phần hơi võng đoán, em trai con cậu, bà gì bên nhà vợ bé của ta có tham gia chiến đấu ở Trường Giang đâu, nguyên văn là Đông Hải Vương theo lời mời của Hoàng Đế Bệ Hạ tiến vào Thái Châu sau đó giúp Đại Tống vượt sông đánh Vương thị.
Không hề có chiến đấu giữa Đại Tống và Đông Hải Vương a”
“ Thông tin các ngươi không đúng… theo tôi là”
“ Cái này lại không phải rồi”
Nói chung thông tin của Ngô Khảo Ký cực kỳ loạn cho nên chỉ cần lôi ra sẽ gây cãi nhau rất nhiều.
Nhưng khốn nạn một việc đó là rất ít nhân sĩ Đại Tống có ác ý với Ngô Khảo Ký bọn họ không biết được rằng thằng này mới chính là đại đầu tội ác đứng sau màn sẽ nhấn chìm nước Tống vào biển lửa.
Nhưng trong lúc này danh tiếng của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước ở Đại Tống cực thịch với việc đánh Liêu Đông giúp cho Đại Tống giải vây ở phía bắc.
Thậm chí Đại Tống