Thế nhân nhìn qua Đông Hải Long Vương đánh một trận đe dọa toàn khu vực ở Kanagawa tiêu diệt cả vạn hải quân Nhật Bản có vẻ phong vân một cõi.
Nhưng chỉ có Ngô Khảo Ký mới thấy được quân đội Nhật Bản đáng sợ như thế nào.
Trong một trận chiến lép vế về mọi mặt như vậy mà bọn họ còn có thể thịt được 4 tàu tuần dương hạm của Ngô Khảo Ký thì quả thực không còn lời nào để nói.
Nhắc lại ngày ấy hải phận cảng Kanagawa.
Một vạn quân Đại Việt với ba ngàn tay chèo bảy ngàn thủy thủ chiến binh trùng điệp tiến đến.
Ngô Khảo Ký cũng chỉ nghĩ đơn giản là đe dọa đập tan một vài gia tộc bé ở nơi này làm “thí điểm” giết gà dọa khỉ mà thôi.
Nhưng Ngô Khảo Ký đã đánh giá lầm tính đoàn kết của các gia tộc quân sự mới nổi ở Nhật Bản.
Có thể nói như thế nào nhỉ.
Quân đội nhật bản chia bè chia cánh rất lắt nhắt, những trận chiến của họ chỉ tụ binh được vài ngàn mỗi bên được coi là nhiều, thông thường chỉ là vài trăm đến một ngàn mà thôi.
Đó là nguyên nhân về tư tưởng gia tộc, tiểu lãnh chúa cực mạnh, thêm vào đó địa hình khiến họ khó tổ chức những trận chiến quy mô.
Song vấn đề đó là đối nội, đối ngoại thì đám người Nhật Bản lại trở nên đoàn kết vô cùng.
Nhất là những gia tộc quân sự mới nổi này, họ đứng trước sức ép của Thiên Hoàng và các quý tộc cũ cho nên ôm đoàng cùng nhau trở thành một lực lượng.
Ngô Khảo Ký tiến vào vùng biến Kaganawa thì chiến hạm Nhật Bản đã dăng kí cả một khu, Nhận lệnh tổng động viên của Bình Thái Thạch Xuyên đã tụ tập đến hơn trăm chiến hạm đương đầu cùng Ngô Khảo Ký.
Trận hải chiến Kanagawa đã khiến cho Ngô Khảo Ký phải bắt buộc nhìn nhận lại sức mạnh hải quân của Bố Chính và các chiến thuật về hải chiến.
Nói thẳng thừng thì chiến thuật của người Mã và cách điều khiển thuyền chiến cũng như cách tiếp cận trận chiên của người Mã đã không theo kịp “thời đại” khi mà Ngô Khảo Ký là Lý Từ Huy liên tục thay đổi các vũ khí đặt trên thuyền.
Không phải cứ chiến hạm lắp pháo lớn là có thể đạt được hiệu quả cao, nó còn phải kết hợp rất nhiều yếu tố trong đó quan trọng nhất đó chính là chiến thuật phù hợp.
Ngô Khảo Ký vốn dĩ là một bộ tướng chuẩn tắc, nhưng thời gian qua hắn chủ yếu là hải chiến đi theo người Mã, với tinh thần học hỏi vô bờ bến thì Ngô Khảo Ký đã học tập được nhiều kiến thức hải quân thông qua các trận thực chiến trên biển.
Không có gì học nhanh hơn bằng cách vừa học vừa thực hành tại chỗ như vậy
Những trận chiến với các đối thủ còm còm như lực lượng bán chính quy của Đại Tống, lực lượng Thủy quân yếu đuối của Đại Liêu, hải quân Cao Ly kém về chiến hạm đã làm Ngô Khảo Ký mất đi tinh thần cảnh giác trên biển.
Hỏa pháo ra đời càng làm hắn tự phụ mà khinh thường thiên hạ.
Có thể nói thẳng chiến thuật trong hải chiến thời này của cả Đông Á Hay Đông Nam Á đều theo quy tắc của chiến thuật tuyến tính và dựa chiều gió để tấn công.
Người Mã Lai đều vẫn đang sử dụng phương pháp chiến đấu này và họ là bậc thầy hải chiến về việc thực hiện các cuộc đột kích tuyến tính xuôi gió.
Trong những trận chiến trước đây thì chiến thuật không được quá đề cao vì thông thường chỉ là những cuộc bao vây truy quét.
Đối thủ của hải quân Bố Chính thường rất yếu và không có sức chống trả đáng kể trước những vũ khí mang tính hủy diệt cao của đội quân này.
— QUẢNG CÁO —
Người Mã Lai vẫn giữ nguyên chiến thuật tuyến tính ( Ship of line) kể từ khi bắt đầu, thực tế để xây dựng nên một chiến thuật mới cần nhiều thời gian và công phu nghiên cứu cũng như diễn luyện.
Nhưng Ngô Khảo Ký là một tên mới chập chững bước vào ngành hải quân cho nên hắn chưa đủ tinh ranh để nhận ra cần thay đổi chiến thuật và cũng không có đủ kiến thức hải quân để làm việc này.
Như bao trận chiến khác người Mã Lai thực hiện những đòn vờn kéo rồi lợi dụng chiến hạm có tốc độ cao hơn của mình để tìm được vị trí đầu gió ( Upwind) để lao xuống đội hình của người Nhật Bản ở vị trí kém lợi gió ( Downwind).
Trong một nửa đầu trận chiến thực sự quân Bố Chính đã chiếm ưu thế hoàn toàn với những khẩu Phật Lãng Cơ Pháo khủng bố với tốc độ bắn thần sầu.
Tuy rằng lớp khinh hạm đáy nhọn Mã Lai không được thiết kế để tích hợp Phật Lãng Cơ Pháo nhưng với trọng tải cùng độ cân bằng khá ấn tượng của mình thì mỗi Kinh Hạm của Bố Chính đều có thể trang bị đến 20 khẩu pháo 100 li nặng 200kg mỗi bên.
Tổng trọng lượng pháo cũng chỉ là bốn tấn thực tế không ảnh hưởng nhiều đến một con tàu trọng lượng giãn nước 400 tấn.
Nhưng đạn, thuốc nổ mang theo đã khiến cho những Kinh Hạm cải tạo này buộc phải giảm trọng lượng của lương thưc, và các thiết bị khác.
Không thể vì tăng lên mười mấy tấn pháo, thuốc nổ mà cắt giảm số thủy thủ chiến đấu được.
Chính vì lý do này hạm đôi Bố Chính có điểm yếu đầu tiên đó chính là không thể hoạt động độc lập xa bờ lâu ngày mà cần các điểm tiếp tế ngắn.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến chiến thuật tác chiến.
Để thuận tiện chiến đấu trên chiến hạm thì các Phật Lãng Cơ Pháo chế tạo trên chiến hạm của Bố Chính có một đặc điểm đó chính là ngắn nhưng khẩu độ pháo lại lớn để tạo sức công phá.
Do đó Phật Lãng Cơ Pháo của Ngô Khảo Ký chỉ có tầm bắn vào khoảng 300m mà thôi trong đó tầm bắn hiệu quả và chính xác chỉ là 200m.
Trong bốn tháng nỗ lực cố gắng thì bảy mươi công tượng gốc cùng hai ngàn nô lệ da đen đã đúc không biết bao nhiêu Phật Lãng Cơ Pháo để lấp đầy cho hạm đội.
Phật Lãng Cơ Pháo cho bộ binh khó đúc hơn nhiều vì nòng dài, khẩu độ hẹp để đạn có thể bay xa hơn.
Nhưng với việc đúc pháo cho chiến hạm thì Ngô Khảo Ký yêu cầu số lượng lớn cùng nòng ngắn cho nên việc sản xuất thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng kể cả thuận tiện chế tạo thì điều kiên ở đảo Jeju không thể bằng một phần ở Bố Chính được, cho nên chỉ có năm Khinh hạm tốt nhất của hạm đội Đông Hải được trang bị đại pháo.
Chỉ có năm chiếc Kinh Hạm trên mới được tính là danh phùng ki thực Khinh Hạm Pháo, số còn lại Khinh hạm và Tuần Dương Hạm chỉ là trang bị Ballista bắn đạn lửa mà thôi.
Quay về với trận chiến ngoài khơi vịnh Kanagawa, những