Không muốn làm Trịnh thị Huỳnh Dương khó xử, ba ngàn tinh kỵ binh Liêu Đông đồng loạt nhất trí sẽ đưa mở đường máu dẫn Trịnh Quý Phi cùng Thế tử Việt Quốc Liêu Đông một đường Bắc tiến để hội quân cùng nhóm của Hô Luân Bối Đa.
Nhưng mọi chuyện có dễ dàng như nguyện, tất cả vẫn còn chờ vào tinh huống thực tế.
Một nhánh kỵ binh dù tinh nhuệ đến đâu, nhưng ở trong lòng địch, lại dẫn theo một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới 6 tháng tuổi cộng thêm một người phụ nữ yếu nhược thì có thể đi đến nơi đâu.
Trịnh gia lúc này làm ra lựa chọn có thể nói là bất ngờ toàn cục.
Một thế gia ở Đại Tống, người Đại Tống vậy mà có những hành động có thể nói là khá cứng rắn đối với triều đình.
Điều này sẽ gây bất lợi cho họ vô cùng trong tương lai, ngay cả khi tình trạng Liêu Đông – Đại Tống trở nên bình ổn thì thái độ này của Trịnh thị cũng sẽ khiến họ bị chèn ép vô cùng từ Đại Tống chính quyền.
Liệu một cái vị trí Quý Phi ở vùng Liêu Đông sơn hàn tuyết địa có đủ để Trịnh thị đánh đổi như vậy không? Nên nhớ căn cơ của cả Trịnh thị đều ở Huỳnh Dương ngay sát vách Biện Kinh thành.
Trịnh thị thái độ như vậy liệu có lợi gì cho họ để họ có thể mạo hiểm.
Không có ai trả lời nổi vào thời điểm này.
Nhưng lớp cao tầng thế gia ở Đại Tống thì hiểu đó, thái độ của Trịnh thị chỉ biểu chưng một điểm, Triệu thị Đại Tống hoàng tộc vị thế đã lung lay thực sự.
Từ việc để mất Lưỡng Quảng, trên danh nghĩa là phong vương cho hai vị Lưu Kỷ và Thân Cảnh Phúc thì đất đai đó vẫn dưới quyền quản hạt của Đại Tống.
Nhưng người có ăn học và hiểu biết thì ai chẳng thừa hiểu rằng đây chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Vạn dặm giang sơn phía Nam của Đại Tống đã mất hoàn toàn vào tay người khác rồi.
Lưỡng Quảng mất có thể từ từ mưu đồ, nhưng việc Vương thị tạo phản sau đó thành công đánh chiếm cả vùng Nam Trực Lệ, Phúc Kiến dẫn đến một hậu quả rất nặng nề đối với uy tín của Đại Tống hay nói rõ hơn đó chính là cái tát tai thật lớn đối với Triệu thị.
Vấn đề nằm ở chỗ chiến cục với Vương Thị vừa khởi sắc thì dã tâm của Triệu Húc lại nổi dậy.
Có được hỏa pháo uy lực trong tay, có được thuốc nổ, có được vũ khí có thể khiến Đại Tống “bá chủ” khu vực khiến vị Hoàng đế Đại Tống có hùng tâm phục hưng thời đại mờ mắt.
Vốn dĩ nên hòa hoãn phương bắc, vốn dĩ nên tuân thủ hợp đồng để cho Liêu Đông chiếm cứ Yên Vân mười sáu châu sau đó giao dịch thì Triệu Húc nghĩ rằng Đại Tống đủ sắc bén để tự mình gánh vác tứ phương.
Thứ tiểu xảo của Đại Tống Hoàng Đế lại nhận được ủng hộ hết mình của Vương An Thạch và Tư Mã Quang, bởi lẽ cả hai tên này đều muốn “ công lao cái thế” rơi vào tay mình.
Được lưu danh sử sách.
Nhưng thực tế luôn khác x among chờ, phía Nam tuy Vương Thị chỉ còn thoi thóp hơi tàn, nhưng xu thế Tam Mân hợp nhất lại lộ rõ mồn một.
Chính vì thế chiến trường phía Nam Đại Tống rơi vào bế tắc và xa lầy trong ngoại giao tốn thời gian.
Thái độ của Tây Mân và Đông Mân của Lưu Kỷ cùng Thân Cảnh Phúc lúc này mới là yếu tố quyết định chiến trường phía Nam.
Trong cùng thời gian đó thì chiến trường phương Bắc với Đại Liêu cùng Liêu Đông Việt quốc thì Đại Tống hoàn toàn lép vế và loạn một bầy.
Nguy cơ hiển hiện khiến cho các thế gia thực tế đang một thân đứng hai thuyền, họ một mặt ngoài vẫn duy trì Triệu thị nhưng một chân khác đang tìm những chiếc thuyền khác để đạp vào.
Đây là cách sống của Thế gia, họ không bao giờ để trứng hết trong một giỏ.
Thế gia phải tìm đường lui, để khi Triệu thị gục ngã thì họ vẫn mãi mãi trường tồn.
Cho nên lúc này Trịnh thị ra mặt kiến nghị triều đình là có lý do của họ và có chỗ dựa của họ.
Một loạt quan viên Trịnh thị trong triều đình đồng loạt dâng tấu phản đối việc Đại Tống hành động đối với Trịnh Tú Tú cùng thế tử Liêu Đông Việt Quốc.
Lý do đơn giản vì họa người không liên lụy gia đình vợ con, lễ gião không cho phép việc chiến tranh hai nước lại đem vợ con người ta ra làm con bài uy hiếp.
Thực tế thì chẳng có quân phiệt nào ngu mà không sử dụng con tin cả, giả như Đại Tống dĩ nhên nên bắt lấy Trịnh Tú Tú cùng Ngô thế tử.
Nhưng việc này không thể làm một cách trắng trợn cho được.
Ý đồ của Đại Tống là muốn giải giáp vũ khí của ba ngàn kỵ binh, cầm tù họ đồng thời đưa Trịnh Tú Tú cùng con trai của nàng về Biện Kinh với danh nghĩa mĩ miều đó là bảo hộ hai mẹ con nàng tránh bị kẻ xấu làm hại.
Vốn dĩ nếu không có ai đâm chọc cái lý do này thì đây hẳn là một hành động nhân nghĩa của Triệu Húc bè lũ.
Nhưng Trịnh gia lại đứng ra phản đối, Trịnh thị nói thẳng, Tú Tú cùng con trai nàng rất an toàn ở Huỳnh Dương, nếu ở đây hai mẹ con nàng có vấn đề gì thì Trịnh gia toàn tộc lấy đầu tạ tội cùng Liêu Đông Vương và Hoàng đế Đại Tống.
Còn việc nhóm binh mã Đại Liêu ba ngàn người thì Đại Tống muốn xử trí ra sao Trịnh gia không quan tâm.
Thế gia Đại Tống lúc này mới thực sự nghiêm túc nhìn nhận hành động của Trịnh gia, đây là kháng chỉ.
Nhưng kháng chỉ có điều kiện khiến cho Triệu Húc cũng không biết phải làm gì.
Trừng trị Trịnh gia, Triệu Húc chỉ có thể âm thầm làm và lúc này hắn cũng không có tinh lực làm điều đó.
Công phá Huỳnh Dương? Triệu Húc chưa muốn nước mất nhà tan.
Chiến tranh đã diễn ra trên ba mặt trận, giờ đây nếu chiến Huynh Dương có nghĩa là mở thêm một mặt trận phía Tây ngay gần Biện Kinh.
Ba ngàn kỵ của Liêu Đông không ăn chay, bọn này liều chết đánh phá thì ít nhất phải điều 3 vạn tinh binh về Biện Kinh để thủ vững.
Lúc này Đại Tống khắp nơi chiến hỏa, giật gấu vá vai làm gì có đủ nhiều “tinh binh” như vậy.
Tân binh thì nói thật chỉ có thể thủ thành trì, chứ dã ngoại chiến cùng người Liêu Đông tức là bánh bao thịt ném chó, ném bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Ba ngàn kỵ ngăn cản họ không về được Liêu Đông, điều này dễ vì sông Hoàng Hà còn đó, ba ngàn kỵ rất khó vượt qua.
Nhưng bắt chết ba ngàn kỵ này trong nội đị bình nguyên Hà Nam là một chuyện thương gân động cốt vô cùng, chỉ cần ba ngàn kỵ này liều chết phá hoại và chạy khắp nơi thì chỉ có thể điều kỵ binh của Quách Quỳ quay về săn lùng mà thôi.
Tô Châu Hàng Châu vựa lúa của Đại Tống đã bị chiến hỏa Vương – Triệu họa hoàn, giờ này chưa thể tái sản xuất, lưu dân chạy tứ tán, người chết đói khắp nơi.
Thương nhân Thế gia lợi dụng tình hình trữ hàng lên giá kiếm lời đầy bồn đầy bát, đáng