Hạm đội Hoàng Hải của Tiểu Việt Đông Hải quốc đang lặng lẽ theo hải lưu lách qua Phủ Tế Nam của nước Tống mà tiến vào Thiên Tân.
Hoàng Hải hạm đội phần lớn được cấu thành từ các chiến hạm hình hộp lớn nhỏ đặc chưng của người Nhật.
Đây là chiến lợi phẩm của quân Tiểu Việt Đông Hải sau trận chiến kinh hoàng tiêu diệt gần như hạm đội hải quân của nhánh quý tộc quân sự Nhật Bản.
Tất nhiên xương sống vẫn có một vài đại chiến hạm kiểu Mã Lai được cải tạo sâu nhằm sử dụng đại pháo trên sàn thuyền.
Có một đặc điểm cực kỳ buồn cười và lạ lùng, đó chính là nhóm chiến hạm thu được của người Nhật Bản lại hết sức phù hợp để bố trí hạm pháo.
Điều này không có gì lạ vì Nhật Bản nói chung lúc này vẫn không có ý đồ vươn ra biển lớn mà chỉ loanh quanh nội chiến cùng bắt nạt Triều Tiên quốc, cho nên triết lý cùng học thuyết hải quân của họ là những chiến hạm ổn định, chạy vùng biển nông, đáy bằng tải trọng lớn vừa để vận binh vừa để vận lương.
Đặc điểm tiếp theo đó là chiến hạm Nhật Bản ảnh hưởng phong cách của người Tàu cho nên thường xây nhiều lầu với dạng hình hộp dùng ván gỗ tạo thành như những vách tường bảo vệ cung thủ ẩn nấp bên trong tiến hành xạ kích.
Với kết cấu này đặc biệt rất dễ cải tạo thành thuyền pháo của quân Đại Việt.
Theo sau hạm đội hoàng hải chính là Hạm Đội Liêu Đông của Tiểu Việt Liêu Đông quốc.
Đám này vịt cạn xuống nước tuy rằng có các danh sư chỉ điểm nhưng vẫn vô cùng lóng ngóng.
Hạm đội này phần lớn những nhân viên kinh nghiệm lại xuất thân Triều Tiên, ngay cả chiến thuyền một phần lớn cũng từ Triều Tiên chưng dụng.
Đám này đi theo hạm đội Hoàng Hải chẳng qua là học tập kinh nghiệm cùng đánh xì dầu là chính.
Lúc này Hạm Đội của cả Tiểu Việt Đông Hải và Tiểu Việt Liêu Đông đều lưỡng lự bồi hồi ngoài khơi chưa tiếp cận Đông Dinh – Tế Nam.
“ Khảo Ký, sắc mặt của đệ quá tệ rồi, không phải bện chứ?” Ngô Khảo Tích vân vê chén trà trong tay khẽ nhìn Ngô Khảo Ký mà hỏi.
Thực sự thì sắc mặt của Khảo Ký quá tồi rồi, hai mắt thâm quầng, da mặt nhợt nhạt, kèm thêm gò má có phần nhô cao gày gò.
“ Đệ không sao, chỉ là một chút suy nghĩ vướng mắc khiến giấc ngủ không yên” Ngô Khảo Ký có phần lặng lẽ, khí thế của hắn không thịnh, những ngày này vị Đông Hải Việt quốc Vương gia phong vân một cõi như đang vướng vào một khó khăn nào đó nhưng hắn chỉ luẩn quẩn tự nghĩ mà không chia sẻ với ai cả.
“ Khảo Ký, vì sao lưỡng lự không tiến.
Nếu còn chần chừ thì quân ô hợp do đám nông dân ở Hà Bắc lập nên sẽ tan dã, đến lúc đó Tam Đệ lại thêm khó khăn”
Ngô Khảo Tích không luẩn quẩn vấn đề sức khỏe, luẩn quẩn vấn đề đó cũng không đi đến đâu, cả ba huynh đệ đều trưởng thành cả rồi, mỗi người đều có thể đảm đương một phía, ngươi trưởng thành tức là tự biết lo lắng cho bản thân.
“ Đại ca, nhất định phải xé rách da mặt, nhất định phải đánh đến cùng, Gia Bảo hắn chính là cốt nhục của Tam Đệ, hắn chính là cháu ruột của chúng ta.
Hắn còn chưa được gặp phụ thân của hắn một ngày.
Chỉ vì quyền lực đam mê của cha chú, chúng ta nhẫn tâm đẩy hắn vào nguy hiểm?”
Ngô Khảo Ký hai mắt đỏ hoe vằn lên tia máu, bàn tay hắn trắng bệch vì quá sức nắm chặt lấy ngai ghế tựa.
Ngô Khảo Tích lặng lẽ đặt xuống chén trà, nhắc đến vấn đề trên rất không dễ để toàn vẹn đôi đường.
“ Khảo Ký… đệ có từng nghĩ, chuyện đến mức này còn không là xé rách da mặt cùng người Tống?”
Ngô Khảo Tích mày kiếm cau lại vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi.
Thật ra hắn đang nói giảm nói tránh, Ngô Khảo Ký hành động không những xé rách da mặt cùng người Tống, xé luôn cả da mặt đối với Đại Việt triều đình trung ương.
Những hành động của Ngô Khảo Ký nói trắng ra là đắc tội tứ phương, thẳng thừng một câu nếu không có Lý Thường Kiệt chống đỡ thì lúc này Đại Việt đã phân tranh nam bắc mà đánh nhau túi bụi rồi.
Ngô gia bất đắc dĩ, Ngô gia vì hàng loạt cái nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan của Ngô Khảo Ký đã không thể có một chỗ đứng bình thường ở Đại Việt.
Ai dám nói Ngô gia chỉ là một gia tộc bình thường ở Đại Việt thì đó chắc chắn là kẻ mù hoặc điếc.
Trong tình thế đó chỉ có con đường duy nhất đó là Ngô Gia thống nhất Đại Việt thay thế Lý gia bước lên cửu ngũ chí tôn ở Đại Việt, không thì Ngô Gia chỉ có thể rời đi Đại Việt tìm một nơi khác mà yên ổn phát triển, không con đường nào khác.
— QUẢNG CÁO —
Không phải đơn giản mà Lý Thường Kiệt đại bá cử thân binh, trí sĩ ngô gia đi theo Ngô Khảo Tích đến tận Liêu Đông nơi xa vạn dặm như vậy.
Ở đây hoàn toàn có thâm ý, trước khi rời đi Ngô Khảo Tích đã được Lý Đại Bá để cho ba hộp cẩm nang, dặn dò Ngô Khảo Tích tùy theo thái độ của Ngô Khảo Ký mà hành động.
Ngô Khảo Ký không trả lời và hắn cũng không biết trả lời ra sao.
“ Ký đệ, ta biết ngươi đang thực sự mệt mỏi nhưng đại ca vẫn có một câu hỏi, câu hỏi này là Đại Bá chính thức để ta lựa thời cơ mà hỏi ngươi.
Ruốt cuộc Khảo Ký đệ thực sự muốn làm gì? đệ muốn Ngô gia ở vị trí nào?”
Ngô Khảo Tích nghiêm túc nhìn Ngô Khảo Ký mà hỏi, câu hỏi này không đơn giản, mỗi người làm bất kỳ chuyện gì đều phải có mục tiêu, mục đích chính xác.
Cái mà Ngô Khảo Ký đang làm và đã làm thì không ai hiểu được hắn đang muốn làm gì, ngay cả lão thành tinh Lý Thường Kiệt cũng chịu không thể hiểu đứa cháu này của hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu muốn nói Ngô Khảo Ký có dã tâm đế vương hay không? Mười người hết chín lúc này nhìn sẽ nhận định vị này Vương gia con đường dĩ nhiên đang là đế vương con đường chuẩn bị.
Nhưng Lý Thường Kiệt sau khi tiếp nhận Bố Chính quân vụ lẫn chính vụ thì lại thấy rằng Ngô Khảo Ký chỉ có tư tưởng cát cứ một phương xây dựng Bố Chính thành một nơi phồn vinh nhất ở Đại Việt mà thôi.
Lý Thường Kiệt rối rắm, ông ta vốn nghĩ Ngô Khảo Ký hùng tâm tráng trí, cho nên ông ta mới bày mưu nghĩ kế đến mức độ giải tán cả Ngô gia ở phương bắc để thuận lý thành chương ve sầu thoát xác thành công về Bố Chính giúp Ngô Khảo Ký một tay gầy dựng sự nghiệp.
Lý Thường Kiệt không thể không làm như vậy, những hành động của Ngô Khảo Ký đã thể hiện ra hắn có ý độc lập ở phương Nam.
Cho dù Ngô Khảo Ký không nói rõ ra thì những gì hắn làm nếu sâu chuỗi lại thành một hệ thống mọi người sẽ nhìn ra chân tướng.
Nhưng vốn nghĩ chân tướng đã nhìn rõ nhưng khi thực sự tiếp cận Bố Chính thì cái chân tướng ấy lại khá méo mó với nhận định ban đầu.
Lý Thường Kiệt lúc này không thể hô hào với Ỷ Lan Thái Hậu rằng “ Cháu ta không có ý tự lập, Bố Chính vẫn là Đại Việt trung thành thần tử.
Quá muộn rồi.
Chính vì sự đầu đuôi bất nhất này mà Lý Thường Kiệt sau khi nghe Ngô Khảo Ký chiếm Liêu Đông giao cho Ngô Khảo Tước chủ trì, lại thành lập cứ điểm mạnh mẽ ở hải ngọa Jeju đảo thì lão vội vàng của Ngô Khảo Tích đến đây.
“ Đại ca hỏi vậy ý là gì?” Ngô Khảo Ký nghe câu hỏi thì thực sự không hiểu thấu, mọi người nghĩ Ngô Khảo Ký hắn làm việc có thâm ý này nọ.
Nhưng mọi người đã sai, thằng này dùng ánh mắt người hiện đại xử xự chỉ theo cảm tính của bản thân , thấy tốt thấy lợi sẽ làm mà không nghĩ nhiều đến các hậu quả chính trị.
Vấn đề này trách không được Ngô Khảo Ký, hắn nói chung chỉ là khôn vặt, chính trị học thức chỉ được dăm ba mảnh học không ra hồn, sau đó được đẩy đến Bố Chính sinh sống.
Ở đây hắn là trời cho nên không có cái gì là chính trị đấu tranh, có một vài bè lũ tiểu quý tộc bản địa không đủ sức để hắn làm một hồi.
Tiếp theo tư tưởng hiện đại ảnh hưởng nặng nề khiến hành động của Ngô Khảo Ký dở dở ương ương, cổ nhân người không ra cổ nhân, hiện đại người không ra hiện đại.
Một nguyên nhân tiếp theo khiến hành động của Ngô Khảo Ký luôn bất chấp đó chính là phần lỗi từ Ngô Khảo Tích và Lý Thường Kiệt, hai vị này chơi bài đoán tâm, tự cho là Ngô Khảo Ký làm việc có thâm ý sau đó chuyên chạy theo sau chùi đít cho Ngô Khảo Ký.
Chính vì vậy Ngô Khảo Ký luôn không ý thức được những việc hắn quyết định sẽ có hậu quả chính trị ra sao.
Cái khôn vặt của Ngô Khảo Ký cộng thêm sự lo lót trải đường, giữ bí mật, cân bằng hậu quả của Lý Thường Kiệt khiến cho tên người xuyên việt này cơ bản là vô tình bay rất cao rất xa.
Ngô Khảo Tích lấy tay xoa xoa chán, hắn bắt đầu phải xắp xếp lại toàn bộ dữ khiện để nói chuyện cùng Ngô Khảo Ký, Ngô Khảo Tích ý thức được rằng dường như nhị đệ của hắn đang có vấn đề về tư tưởng, dường như hắn không hiểu bản thân hắn đang làm gì.
“ Ta muốn hỏi đệ một câu, ngươi muốn làm vua Đại Việt?” Ngô Khảo Tích trực tiếp hỏi, không quanh co thêm nữa.
“ Đại ca ngươi nói cái gì lạ, không