Nói thực Nhạc Tín Bằng thủ thành danh tướng, hắn nào biết đổ đất cửa thành cũng là tự đào mồ lập quan tài chôn thây.
Nhưng hắn có cách?
mang tiếng ở Tế Nam có hai vạn binh mã nhưng hai vạn này không phải biên quân, không phải tinh nhuệ quân.
Chỉ là quân địa phương trải qua huấn luyện cấp tốc nông dân.
Biên quân thực sự chỉ có mười mấy vạn tinh nhuệ trong đó phần lớn là trong tay Quách Quỳ.
Bắc Bình ba vạn quân trú đóng cũng có tầm một vạn tinh binh biên quân, Thiên Tân có một vạn quân tổng số cũng có hai ngàn tinh binh.
Tế Nam hai vạn nhưng thấy máu biên quân thực chất chỉ có năm ngàn.
Hãy nhìn trận hình của Liêu Đông rõ ràng một vạn mỗi mặt thành chia làm năm tốp, mỗi tốp hai ngàn người ngựa tinh giáp sáng loáng, đội hình tăm tắp, từng tên từng tên thảo nguyên to lớn vạm vỡ bắp tay cuồn cuộn lưng hùm vai gấu.
Đây chính là tinh kỵ binh trong tinh kỵ bịn của thảo nguyên.
Tế Nam mỗi mặt thành có ba của hai lớn một nhỏ, hào sâu cầu treo, dĩ nhiên dễ thủ khó công.
Nhưng đại pháo Liêu Đông thì Nhạc Tín Bằng hắn đã thấy qua uy lực, cổng thành sẽ không chịu nổi.
Quân Liêu Đông chỉ cần bắc cầu cho Kỵ binh xông vào cổng mà chém giết, năm ngàn tinh binh không đủ chia cho sáu cổng, nếu như, chỉ một cổng bị xuyên thủng thì nông dân binh bên trong thành sẽ đối mặt trực tiếp kỵ binh tinh nhệu Liêu Đông.
Đây mới là điểm Nhạc Tín Bằng hắn sợ hãi nhất.
Quân địa phương rất dễ sợ hãi sinh loạn.
Nhạc Tín Bằng đồ rằng đám này dựa vào tường thành có thể dám vật tay với Liêu Đông leo tường, nhưng nếu đối diện với Liêu Đông thiết kỵ sẽ tan vỡ ngay.
Tự loạn mà chết.
" Chu Kỳ tuân lệnh" Chu Kỳ cũng nghe ra rồi, hắn cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ra lệnh quân sĩ nhanh lấp cửa thành.
" Ầm ầm ...!đùng đoàng"
Tiếng pháo lớn nổ vang.
Đúng như Nhạc Tín Bằng dự đoán , quân Liêu Đông công kích cửa thành bằng pháo lớn.
Cổng thành mục tiêu dễ bắn phá, nó quá lớn để có thể ngắm chuẩn hay không, đây lại là mục tiêu cố định.
Pháo thủ Mã lai có thể bắn trượt trong loạt đạn đầu nhưng loạt thứ hai đảm bảo không thể lệch.
Mỗi quả đạn pháo là một khối gang đường kính 24cm tuy không đặc ruột hoàn toàn nhưng cũng nặng đến 20kg ( đặc hoàn toàn nặng đến 32kg), thuốc nổ quy chuẩn mỗi phát bắn là 1,9 kg tạo nên lực đẩy gia tốc đầu đạn 350m/s khiến quả cầu đủ phá huỷ mọi thứ trên đường đi của nó.
Cầu treo chỉ trúng một quả đạn đã tan nát vỡ vụn nhiều mảnh.
— QUẢNG CÁO —
Chu Kỳ điên cuồng biến sắc mặt tái nhợt, hắn đã mường tượng Liêu Đông hoả pháo mạnh mẽ nhưng lúc này hắn mới hiểu thực sự hoả Pháo của Tống quân không thể so sánh nổi.
“ Bẩm Đại Vương, bọn khốn rùa đen trong Tế Nam cho quân lấp cổng thành, hoả pháo đã bắn vỡ cầu treo, bắn nát cổng thành nhưng lại không thể đục thủng phòng tuyến của chúng, kỵ binh của chúng ta không thể xông trận.
Xin Đại Vương cho mệnh lệnh tiếp theo.”
Hoàng Nhan A Cốt Đả phì phò tức giận chạy về báo tin.
Hắn ánh mắt vừa căm tức vừa tiếc nuối nhìn về Tế Nam thành.
“Không đánh được thì lui quân thôi” Ngô Khảo Tước lười nhác ra lệnh.
“ Đại Vương cứ vậy mà lui quân?” Hoàng Nhan A Cốt Đả ngạc nhiên hỏi.
“ Không lui thì ngươi muốn làm gì, lấy ngựa cắn tường thành cho sụp, ngu ngốc” Ngô Khảo Tước cười cười nhìn thằng em vợ ánh mắt khinh bỉ.
“ Ít nhất cũng nên bắn pháo, bắn pháo nha, bắn sập thành, kỵ binh xông vào....!ái ôi...!u ...!oa”
Liên hoàn gõ vào đầu khiến cho A Cốt Đả kêu cũng không nổi.
“ Thu quân nghỉ ngơi” Ngô Khảo Tước hét lớn ra lệnh.
Bên kia đài quan sát Ngô Khảo Ký trầm mặc, Tế Nam coi như xong hẳn rồi.
Ngô Khảo Ký đang suy nghĩ, hắn vừa suy nghĩ lập Kỵ binh hùng mạnh ở Bố Chính để phòng lối đánh pháo kích giống như Ngô Khảo Tước bố trí lúc này.
Nhưng chiêu mới của Ngô Khảo Tước khiến Kỵ Binh trong thành vô dụng.
Cuối cùng lại vẫn là cần đầu tư pháo tốt để áp chế hoả pháo ngoài thành mới là con đường sáng, kỵ binh cũng tốt, cổng thành sắt thép cũng được nhưng cuối cùng lại vẫn cần hoả pháo chất lượng cao thủ thành.
Thời đại đã thay đổi hoàn toàn, rất nhiều cách đánh truyền thống sẽ bị đào thải dần dần.
Thật ra Ngô Khảo Ký đang tự làm đầu óc bận rộn để tránh suy nghĩ nhiều chuyện khác.
Ngô Khảo Tước có thể bình định Hà Bắc hay không, bình định mất bao nhiêu thời gian? Ký hoàn toàn tin tưởng.
Đơn giản vì tài năng quân sự của Tước không cần bàn cãi, các ưu thế về lương thảo, vũ khí, quân đội, công nghệ Liêu Đông đều nhỉnh hơn, nhất là về mặt tổng thể thế trận Liêu Đông trên cơ hoàn toàn.
Trận chiến Tế Nam xem cho có mà thôi, Ký không bận tâm.
Hắn bận tâm là sau khi chiếm Hà Bắc, nối liền tái ngoại, Tước sẽ phải quản lý mảnh đất này ra sao? Ký đang đặt địa vị mình nếu là Hoàng Đế của Bắc Nguyên sẽ phải làm gì để trị quốc.
Điều này rất quan trọng, đánh chiếm không khó, giữ dìn và phát triển mới khoa khăn.
“ Đại ca, Nếu tam đệ hắn đăng ngôi Hoàng Đế Bắc Nguyên, vậy hắn còn là Việt tộc nam nhân hay không? Con cháu hắn còn nhớ đến Việt tộc nguồn cội?”
Ngô Khảo Ký không để ý đến chiến trận bên kia nữa mà đột nhiên hỏi Ngô Khảo Tích.
“ Ta cũng không biết phải trả lời đệ ra sao, vì ta không phải tam đệ, ta không đứng vị trí hắn cho nên vấn đề này không thể nghĩ thay hắn.
Là Việt là Nguyên đó là tự Tam đệ quyết định.
Nhưng theo ta nghĩ một người không thể biến một dân tộc này thành dân tộc khác, Khả năng cao nếu tam đệ muốn làm Hoàng Đế Bắc Nguyên thì trước hết hắn sẽ phải tự mình coi bản thân là người Nguyên” Ngô Khảo Tích khó khăn trả lời.
— QUẢNG CÁO —
“ Con cháu có phúc của con cháu, đời này đời sau đời sau nữa của Tam đệ có lẽ chúng nó sẽ quên đi xuất thân gốc gác của phụ thân từ phương Nam, có thể chúng không còn có liên hệ gì cùng Việt Tộc, nhưng ngàn năm sau sử sách cũng không thể phai nhoà, người sáng lập Nguyên triều là tam đệ, Nguyên Tổ là người Đại Việt” Ngô Khảo Tích trầm ngâm rồi tiếp tục nói.
“ Cảm ơn đại ca, có ngươi ý kiến ta đã thông nhiều điều.
Nguyên triều là Nguyên Triều không thể vì Tam đệ là người Việt mà biến nó thành một Đại Việt thứ hai, chúng ta không có cái khả năng này.
Vậy thì chúng ta phải đối xử Nguyên Triều theo đúng quan hệ quốc gia với quốc gia quan hệ, có những giá trị cốt lõi Nguyên không thể được biết, cho dù Hoàng Đế Bắc Nguyên là tam đệ của chúng ta” Ngô Khảo Ký tâm thần một lần nữa giải khai, từng luồng suy nghĩ thông thoáng hơn nhiều.
Nếu đã xác định Bắc Nguyên và Đại Việt là quan hệ bang giao quốc gia thì đợ giản hơn nhiều.
Ký hắn không cần ôm đồm, ví như văn hoá, chữ viết , hành chính , quân sự, hãy để Bắc Nguyên chính là Bắc Nguyên, hãy để nơi này Hán hoá có sao?
Chỉ là bí mật công nghệ, Bắc Nguyên tuyệt không thể nắm.
Vì