" Làm khó tam đệ rồi"
Cả Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích ánh mắt nhìn nhau như thấu hiểu.
Trận này thắng là trong suy nghĩ của họ không có gì.
Nhưng cách thắng này thật khó nói.
Việc tàn sát nhân mạng trong chiến tranh là bình thường, nhưng cách thức giết người rất quan trọng, đao chém, kiếm đam, thương xuyên, tên bắn, ấy là bình thường cái chết.
Nhưng đạn pháo của quân đội mà Ngô Khảo Ký mang đến Hà Bắc cách giết người quá kinh dị, quá khủng khiếp.
Không những làm quân địch sợ hãi mà chính quân Liêu Đông cũng ớn lạnh mà xa cách.
Vấn đề đặt ra là cả Tích và Ký đều hiểu Tước muốn lấy quy hàng làm chính để chinh phục thành trì Hà Bắc,
Lấy cách đánh vượt trội về ưu thế, san hào lấp thành để khiến quân đội bên trong thành biết chống cự là vô nghĩa mà đầu hàng.
Nói cho cùng biên quân ở các thành trì này chiếm số lượng nhỏ, đa phần là người Hà Bắc quân địa phương.
Mà đã là người Hà Bắc thì đó là con dân tương lai của Bắc Nguyên triều.
Nếu như vậy Tước phải lấy quy hàng làm chính tránh việc đồ sát máu tanh quá mức khiến cho Liêu Đông Hà Bắc sau này khó nhập làm một.
Nhưng một trận đồ sát trên đã khiến quân trong thành quá sợ hãi , tâm lý bóng ma đè nặng, và danh tiếng của Ngô Khảo Tước sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Đây chính là điểm khó của Tước vì hắn khôn chỉ phải đánh thắng trận, thu phục Hà Bắc mà hắn còn phải đánh làm sao cho dễ coi, đánh làm sao cho cả hai vùng Hà Bắc-Liêu Đông còn có thể nhìn nhau.
" Hai vị đại nhân đang bàn bạc chuyện gì quan trọng mà vẻ mặt thất thần như vậy, có thể cho tiểu thân tham gia sao?"
Đúng lúc này một tên dám tự tiện vén lên lều chướng của cả Ký ca lẫn Tích ca mà tự nhiên bước vào.
Kẻ này không muốn sống nữa?
Liếc mắt lườm lườm tên khốn kiếp tự tiện kia , Ngô Khảo Ký cười khổ.
— QUẢNG CÁO —
" Tam đệ ngươi đến đúng lúc, ngồi xuống đi có chuyện quan trọng cần bàn"
" Chuyện quan trọng? là vị lão phụ thân đại nhân của chúng ta bị miễn chức tước, ở nhà nhàm chán cưới thêm tiểu thiếp sinh cho chúng ta một cái tiểu đệ đệ?"
Ngô Khảo Tước ngả ngớn cười vang làm như không có chuyện gì.
" Thật muốn đánh ngươi" Tích ca cười khổ.
" Tới tới, đại ca, chúng ta làm một hồi luận bàn" Ngô Khảo Tước đặc sệt thảo nguyên hương vị, xoa xoa hai tay vẻ như muốn bắt đầu tỉ thí.
" Tam đệ bớt nháo.
Nói chính sự, chuyện ngày hôm nay ngươi cảm thấy ra sao?" Ngô Khảo Ký quát nhẹ.
" Ra sao là ra sao nhị ca, ta cảm thấy rất tốt" Ngô Khảo Tước trầm ngâm một chút, lựa lời một chút rồi nói ra.
" Tốt là tốt thế nào? cách giết người như ác ma luyện ngục đó, đến cả ta cũng không nhịn được mà nôn khan một hồi.
Chuyện này giải quyết không thoả thì cực ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi sau này.
Được rồi không nói nhiều chuyện này để Đại ca cùng ta giúp ngươi bãi bình" Ngô Khảo lên tiếng , Tích ca một bên gật đầu coi như đồng ý thuyết pháp này.
" Giải quyết, là hai ca lại chơi tung tin đồn, cái gì mà tàn sát người là lính phương Nam của Ký ca , cái gì mà Ký ca mới là kẻ nghĩ ra phương pháp giết người tà ác trên.
Sau đó lại cử sứ giả vào thành một lượt giải thích cùng quân sĩ xuất thân Hà Bắc trong thành Tế Nam, sau đó là một màn hiền vương nhận quy hàng?"
“ Tiếng xấu về nhị ca ngươi, còn ta sẽ mang danh hiền vương, rồi con dân Hà Bắc sẽ bị mị lực của ta chinh phục mà ngoan như cừu để ta chăn thả?”
“ Hai ca nghĩ quá nhiều rồi, các ngươi lo lắng ta gây nhiều nợ máu không thể thống nhất Hà Bắc, dân Liêu Đông cùng dân Hà Bắc sẽ chia tách khiến ta khó lòng quản lý?”
Ngô Khảo Tước nhẹ nhàng nói chuyện, hắn nhưng mà thấu hiểu hết, còn gần như đoán được toàn bộ dự định của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích.
“ Vậy ngươi dự định ra sao?” Ngô Khảo Tích cau mày hỏi tới.
— QUẢNG CÁO —
“ Đại ca có gì đâu mà dự định, việc người thảo nguyên tái ngoại cùng người Hà Bắc nội địa mâu thuẫn nhau đâu phải ngày một ngày hai.
Nói đến cai trị bọn họ mà cả hai miền đồng lòng chắc gì một kẻ xuất thân người Việt như ta có thể dễ dàng?”
“ Lại nói đến danh tiếng xấu một chút có là gì, ta chiếu theo ý đại ca ngồi lên vị trí hoàng đế Bắc Nguyên thì ta chính là lưng ngựa đánh ra hoàng đế giang sơn loại này.
Những ngày qua ta đã đọc nhiều sử sách, có một câu ta tâm đắc nhất.
Hiền Vương chưa bao giờ tranh nổi thiên hạ, chưa bao giờ có Thánh Nhân làm hoàng đế.
Người Nguyên sợ ta thì sao, người Hà Bắc e ngại ta thì sao? Đây chính là điều ta muốn thấy”
“Đại ca nhị ca, các ngươi hẳn không thể cả đời ở Bắc Nguyên rồi.
Các ngươi đi rồi thì ta cũng có thể chỉ dựa vào bản thân mà đứng vững.
Ở thảo nguyên không giống Trung Nguyên, lại càng khác Đại Việt.
Làm gì có lấy đức phục nhân, ở thảo nguyên chỉ có con sói đầu đàn hùng mạnh dẫn bày sói dong duổi tứ phương săn bắn, đó là thảo nguyên lý niệm.
Trước khi là Hoàng Đế Bắc Nguyên thì ta là Vương Gia ở Liêu Đông , vì vậy cái này đạo lý thảo nguyên ta sẽ theo, lấy thảo nguyên trị Hà Bắc nhưng lại lấy Hà Bắc khống thảo nguyên.
Chỉ như vậy ta mới đứng vững ở Bắc Nguyên này”
“ Do đó, cái danh hiền vương không cần…”
Ngô Khảo Tước thẳng thắn nói chuyện, đạo lý hắn có, đấy là đạo lý của thảo nguyên người, thứ mà cả Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích không hiểu.
Thứ hắn nói là đế vương thảo nguyên mạn bắc, thứ đó cả hai người ca chưa đủ trình để nghĩ tới.
Ngô Khảo