Càng lên phía bắc thời tiết càng trở lạnh, từng cơm hàn phong rậm rạp như khiến đầu não bị cứng tê.
Nhưng chính vì lạnh là đầu óc tâm thần như nguội lại.
Ngô Khảo Ký cảm thấy thời gian qua hắn quá cấp tiến, quá bân rộn , không có thời gian thực sự ngồi lại truy sét bản thân.
Hắn lúc này đi chậm về Liêu Đông cũng chỉ mới vượt qua Trường Thành không lâu.
Chỉ một bức Tường Thành nhưng Quan ngoại và Quan nội quả thực hoàn cảnh khác biệt bô cùng.
Nơi đây trời xanh thăm thẳm không như rộng lớn hơn, nơi đây bãi cỏ xanh như trải dài vô biên vô tận, Tâm hồn thả ra thư thái, tự do tự tại không còn sầu lo vướng bận trần tục.
Đến lúc này Ngô Khảo Ký có thể hiểu phần nào tâm tình của người thảo nguyên.
Người thảo nguyên chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ bức bối khó chịu nếu sống ở Quan nội, rời xa thảo nguyên, rời xa văn hoá , lề lối của thảo nguyên thì họ không còn là các chiến sĩ dũng mãnh của thảo nguyên rồi.
Ngô Khảo Ký bước xuống cỗ xe ngựa đặc chế của mình, hắn không quá vội vã đến Liêu Đông cho nên chỉ ngồi xe ngựa cho thoải mái.
Xe ngựa của Ngô Khảo Ký là có ổ trục thép, có giảm sóc cho nên mặc dù đường xá thời này thật không chịu nổi nhưng ngồi xe ngựa vẫn thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều.
Tiết kiệm sức lực, có thể tranh thủ làm việc trên xe, có thể nghỉ ngơi hay ngủ.
Không nhất thiết phải đày đọa bản thân cưỡi ngựa đi đường đúng không?
“Các ngươi đi phương nam tránh rét?” Ngô Khảo Ký lân la đến một bộ lạc người du mục đang cắm trại ven đường.
Bộ lạc này khá nhỏ, tổng cộng chỉ đâu đó một hai trăm người, cũng có đàng ông trưởng thành nhưng đa phần là phụ nữ cùng trẻ em.
Ngô Khảo Ký là đang hỏi một đứa bé thảo nguyên người mặt mũi lấm lem đang ngồi bên đường đan roi da.
“ Đúng rồi, năm nay chúng ta được Đại Vương thông báo vượt tường thành vào Quan nội tránh rét đâu” Thằng bé thảo nguyên trưởng thành sớm, không có e ngại người lạ mà trả lời.
“ Ngươi cũng biết Đại Vương? Cái này cho ngươi” Ngô Khảo Ký cười thân thiện hỏi, đồng thời cho thằng này một cái bánh mì quết đường mạch nha.
“ Đại Vương là Vua của cả thảo nguyên cái này ai không biết, ngươi không biết sao?” Thằng bé rất hồn nhiên cầm lấy bánh mì, miệng trả lời nhưng mũi hửi hửi hương thơm từ trên đó.
Cắn, nhấm nháp, nuốt… một cảm giác tê tái sung sướng thẫm đẫm tinh thần.
Đường mạch nha, một trong những sản phẩm độc quyền của Bố Chính, trong khi đường mía tinh khiết cũng là một sản phẩm độc quyền khác của Bố Chính thì đường mạch nha với hương thơm đặc chưng cùng vị ngọt thanh đạm không thể nào mất đi chỗ đứng.
“ Ngon quá ngon quá….”Thằng bé ăn lấy ăn để.
“ Từ từ nghẹn, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời đúng ta lại cho ngươi thêm mấy chiếc bánh như thế này” Ngô Khảo Ký gạ gẫm, hắn đang muốn tìm hiểu một chút phong tình của người thảo nguyên cùng thái độ của họ đối với Ngô Khảo Tước.
“ Hỏi đi ngươi hỏi đi..” thằng bé nhảy lên vội vàng đáp lời.
“ Người quý tộc, ngươi hỏi ta đi, Bát Đài là cái thằng ngu nổi tiểng ở bộ lạc hắn thì biết gì, ngươi hỏi ta đây này” Một đứa trẻ khác thấy thơm bơ thì lao đến.
Một đến, hai đến sẽ có rất nhiều đến, thoáng chốc cả đám trẻ con đều tụ tập quanh Ngô Khảo Ký.
Đến lúc này động tĩnh nơi đây đã khiến đám chiến sĩ bộ lạc chú ý.
Bọn họ thúc ngựa đến nơi này.
Nhưng nhìn thấy phục sức của Ngô Khảo Ký, lại nhìn thân binh thân vệ của Ngô Khảo Ký người nào người đó uy vũ cao lớn giáp sắt kín thân thì đã hiểu đây là một nhân vật quan trọng, thế nên cả đám chiến sĩ bộ lạc tung mình xuống ngựa, tay phải để lên ngực mà cúi đầu thật sâu làm lễ.
“ Xin kính chào vị đại nhân này, xin lỗi đám trẻ đã làm phiền ngài” Vị chiến sĩ dường như là người đứng đầu nơi này lên tiếng.
“ Không có phiền hà gì, thảo nguyên chiến sĩ không cần câu nệ lễ tiết như vậy, nào tất cả tụ tập lại mở một cái lửa trại tiệc..” Ngô Khảo Ký hào sảng quát lớn.
— QUẢNG CÁO —
Đám thân binh ngay lập tức mang đến rượu thịt cùng bánh mì cũng như nhiều đồ gia vị.
Ngô Khảo Ký luôn không bao giờ ngược đãi bản thân vậy.
Người thảo nguyên hào sảng, thoải mái, chẳng mấy chốc lửa trại đã có hình, thập chí đám này bộ lạc nghèo còn sẵn sàng thịt một con dê béo đưa lên nướng.
Có thể thấy người thảo nguyên hiếu khách ra sao.
“ Ngô Biển, ngươi đến sau xe hàng, chọn hai bộ giáp sắt tấm, mấy thanh đao tốt đem đến tặng cho bọn họ” Ngô Khảo Ký ra lệnh.
“ Oa Khát Đài đại nhân, cái này bán hết cả gia súc của bộ lạc của chúng tôi cũng không đủ để đổi, chúng tôi không dám nhận” Thủ lĩnh tạm thời của nhóm bộ lạc này nhảy dựng lên sợ hãi.
Đồ sắt thép ở thảo nguyên cực quý cực đắt, nhất là chiến giáp hay chiến đao chất lượng cao như vậy.
Tên cầm đầu bộ lạc này dĩ nhiên không biết đánh giá thế nào là đao tốt nhưng ma đao này giáp này bề ngoài còn cao cấp hơn cả chục lần trang bị của một vị Bách Phu trưởng trước đây hắn đã có lần thấy qua.
Một bộ giáp như vậy không có hai mươi lăm con trâu là đổi không được, Chiến Đao càng là từ ba mươi đến bốn mươi con trâu.
Thứ này mấy bộ giáp, mấy thanh chiến đao đủ bán toàn bộ gia súc của bộ lạc hắn sau đó nhân hai lần ba lần mới đủ trao đổi….
“ Ta ăn dê của ngươi thì ta tặng quà ngươi, không cần nghĩ nhiều, thảo nguyên chiến sĩ không cần học lũ trung nguyên khách khách khí khí tính đúng không?” Ngô Khảo Ký cười lớn bưng lên bắt rượu đế đưa lên miệng.
“ Cảm ơn đại nhân, cảm ơn Oa Khát Đài đại nhân”
“ Cảm ơn đại nhân”
Cả bộ lạc như đồng thanh la lớn, ầm ầm cả một khu.
Ngô Khảo Ký chỉ cười nhấp một ngụm rượu nhỏ, rượu này là rượu nặng của Bố Chính không thể nhấp hơi lớn.
“ Uống đi” Ngô Khảo Ký cười cười ra lệnh.
“ Nhớ uống ngụm nhỏ thôi”
Đám tráng niên bộ lạc hơi ngạc nhiên, vị đại nhân này vừa hào phóng lại hào sảng nào ngờ tửu lượng thấp, đã thấp lại còn ép người khác không được uống hơn hắn, có phải có chút nhỏ mọn không.
Người thảo nguyên là vậy, yêu ghét, tâm tình đều để lên mặt, bọn hắn yêu là yêu, ghét là ghét không cần quanh co.
Ngô Khảo Ký cũng biết vậy nên chỉ cười cười không nói.
Để xem các ngươi cám khinh bỉ bản vương tửu lượng không được? Ngô Khảo Ký cười ác khí trong lòng.
“ Ực ực… khặc khặc khặc…”
Phun, ho, thậm chí điên cuồng há miện lè lưỡi thở hồng học như chó cũng có.
Cái quỷ rượu gì … quá nặng, quá cay, quá nồng, quá….
đã đời.
Thảo nào đại nhân kêu uống ngụm bé, tửu này uống không được ngụm lớn.
Bọn này thảo nguyên thề từ bé đến lớn chưa bao giờ uống loại rượu nặng đến vậy, nặng đến choáng váng ngay từ đầu tiên ngụm.
Trách nhầm đại nhân rồi.
“ Trác Mộc Kha, lấy bụng tiểu nhân mạo phạm đại nhân, trách oan đại nhân, ở đây ta xin lỗi”
Thảo nguyên người thẳng thắn, có lỗi thì xin lỗi, xin lỗi không được tha thứ thì đến bù.
Cả đám chiến sĩ bộ lạc rối rít xin lỗi.
“ Uống đi không cần nghĩ nhiều, ta không trách…”
Đến lúc này phong thái hào sảng, gương mặt anh tuấn lại thêm vóc người tặc thảo nguyên hơn cả thảo nguyên