Điều đi Ngô Tam ra cổng xử lý việc tên e trai nhận, Ngô Khảo Ký quay lại phía Từ Huy mà nói: “ Khiến điện hạ chê cười rồi..”
Lý Từ Huy bũi môi “ Nào dám chê cười, Bố Chính quân hảo bản lãnh, một người sấm doanh còn bị đánh cho tơi bời”
Giọng của Lý Từ Huy không cao không thấp nhưng đặc biệt vang.
Bố Chính quân tướng nghe vào tai thì nhói như kim châm, cả đám trợi mắt hừ mạnh, bất mãn là thể hiện ra mặt.
“ Ai ui, chủ tử muốn rút kiếm chém bản cung, thuộc hạ cũng có ý định muốn phản, các ngươi Bố Chính là muốn làm gì… Quân tướng đâu” Lý Từ Huy bỗng nhiên cao giọng quát lên.
Thiên tử quân 400 người đều tăm tắp bước lên 3 bước như để đè ép khí thế, tay gọ đã sẵn bên chiến đao có thể rút ra bất kì lúc nào.
200 quân Bố chính cũng là không đơn giản, họ cũng nghiêm nghị thủ thế, chiến giáp va nhau loạt xoạt.
So về khí thế thì 400 thiên tử binh hừng hực như núi lửa chuẩn bị bạo phát còn khí thế của 200 binh Bố Chính thì trầm sâu như Thái Sơn sừng sững không biến sắc.
Cái hay cái dở liếc mắt có thể nhìn thấy lốm đốm.
“ Công chúa điện hạ đến vì chỉ phúc ban hôn hay gây sự, ngươi thấy cái con dâu nhỏ nào về nhà chồng mà hùng hổ như vậy?”
Bỗng nhiên Ngô Khảo Ký có vẻ cười cợt, đúng a nói cho cùng cũng là lão bà của hắn.
Cho dù chỉ là danh nghĩa đi nữa thì cũng là con dâu nhỏ mà thôi.
Đạo lý nào hùng hổ dọa người.
Khí thế Ngô Khảo Ký tăng lên một mảng như đứng trên cao mà nhìn xuống vậy, cười cợt ngả ngớn.
Lý Từ Huy hận đến nghiến răng muốn phát tác, nhưng cuối cùng nàng vẫn đè được tâm tình kích động của mình, lúc này nóng giận vì một vài câu nói của đối phương sẽ kiến nàng rơi vào thế hạ phong.
“ Ai là con dâu nhỏ, cho dù là danh phu thê đi nữa thì địa vị của ta vẫn còn đó.
Bổn cung vẫn là cái công chúa hoàng tộc Lý triều.
Bản cung nói lại, nơi này từ này do bản cung quản, Ở đây lời Bản Cung tính”
Lý Từ Huy nói xong thì khí thế lại như áp đảo Ngô Khảo Ký.
Nghe xong câu này Ngô Khảo Ký hiểu được là không có thương lượng được nữa rồi.
Hắn quyết định chỉ có thể dùng phương pháp trấn áp mà thôi.
Nhưng đúng lúc này một lần nữa Ngô Tam xuất hiện, trên tay hắn là một chiến đao có vẻ cầu kỳ với ngọc nạm sơn son.
Ngô Tam đến bên Ngô Khảo Ký thì thầm.
“ Bẩm chủ công, tên này tự xưng tên Ngô Khảo Tước, là cái em cùng cha khác mẹ của chủ công.
Mẹ hắn cái gì tên Bùi Mai Quế.
Hắn nói chỉ cần đại nhân nhìn chiến đao này sẽ nhận ra hắn.
Tên này bản lãnh cao cường, Đỗ Tam tôi đã thử qua, tôi không quá 3 chiêu dưới tay hắn.
Nhìn bộ dạng hắn lấm lem phong trần, ngựa xùi bọt mét chết ngay bên cửa doanh.
Thật tiểu cũng chưa nghe Chủ công có đệ đệ, nhưng đây là tư mật Ngô gia Tiểu không dám chắc.
Nhưng tiểu cảm giác hắn nói là thật, hắn có vẻ rất lo lắng cho Chủ công”
“ Nhưng tên này quá lợi hại, nếu hắn có ý đồ gì bất lợi cho chủ công thì thật nguy hiểm..”
Ngô Khảo Ký có vẻ trầm ngâm.
Thực tế hắn không thể nhớ được đây là ai, nhìn thanh đao cũng nhận không ra.
Thực tế nếu Ngô Khảo Ký thật không chết cũng chẳng nhận ra được vì vốn dĩ hắn không để chuyện này trong đầu.
“ Ta cũng chỉ ngờ ngợ về tên này, nhưng ta thấy cũng khó có thể giả, vì nếu muốn tiếp cận ta để mưu hại thì phải bịa lý do khác, lý do em trai nó quá hoang đường.
Gương mặt của hắn ra sao?” Ngô Khảo Ký hỏi quá một chút vì nam nhân nhà họ Ngô có cái đặc điểm là soái, soái đến người ngoài khó chịu.
“ Nhắc đến bề ngoài, hắn cực giống chủ công, cho dù lúc này mặt mũi lấm lem nhưng tiểu nhìn không có sai”
“ Vậy đi, Ngô Bình, Đỗ Lâm, hai người đứng bên cạnh ta chuẩn bị sẵn nếu tên kia có dị động thì ngay lập tức hạ sát.
Ngô Tam thúc, ngươi cho hắn đi vào” Ngô Khảo Ký quyết định.
Bản thân hắn mặc chiến giáp hai lớp bên trong là Lorica Hamata bên ngoài là Lorica Segmentata, thực tế muốn ám sát Ngô Khảo Ký là cực khó.
Bên cạnh đó Ngô Khảo Ký cũng không phải ăn chay, hắn cũng là cái chiến tướng đó.
Điểm quan trọng tên này bản lĩnh khá cừ, nếu thực sự là em trai hắn thì đây là cái tự nhiên lộc rơi vào tay.
Ngô Khảo Ký thế lực càng mở rộng hắn càng cảm thấy mình khuyết thiếu nhân tài.
Nếu thực sự có một cái đệ đệ tài năng bên cạnh trợ giúp thì còn gì bằng.
— QUẢNG CÁO —
“ Đại ca….”
Người thanh niên cao lớn toàn thân bụi bặm quần áo bên người đã có những chỗ rách tung, đầu tóc rối bời kêu lên một tiếng đầy thống thiết sau đó quỳ xuống lấy hai đầu gối mài trên đất mà tiến lại.
Nước mắt hắn chảy dài, đã bốn năm rồi, chỉ một lần gặp gỡ nhưng hình bóng ấy vẫn luôn trong tâm trí hắn.
Không phai mờ, không lay chuyển, chỉ ngày càng khắc sâu hơn mà thôi.
Hắn buông lỏng hai tay, đầu gối quỳ dưới đất mà lê đến bên người ấy.
Người ấy giờ cao cao tại thượng, thân mặc chiến giáp nhung gấm, xung quanh là thiên quân vạn mã tháp tùng.
Hắn sợ người ấy sẽ không nhận hắn, không nhận một đứa con hoang của gia tộc họ Ngô.
Ngô Khảo Ký ngơ người, thanh niên này qua sức biểu cảm đi, hắn nhìn thấy được sự trân thành trong đó, nếu là diễn kịch thì quá con mẹ nó thật rồi, chắc phải giải Oscar.
Nhưng hắn có lòng tin đây không phải diễn kịch.
Gương mặt kia dù lấm lem không quá rõ nhưng lẫn đi đâu được dòng máu Ngô gia.
Ngô Khảo Ký đầu óc soay thật nhanh.
Hắn cho dù không có nhận ra “ người em” này, nhưng biểu hiện của hắn lúc này sẽ quyết định sau này có một trợ tá đắc lực hay không.
Vậy là Ngô Khảo Ký mặc kệ bảy ba hai mốt gì đó.
“ Tước đệ..
tại sao ngươi thành ra cái dạng này…”
Ngô Khảo Ký cũng nhào đến quỳ xuống ôm lấy người đệ đệ của mình.
Hắn ngiêng đầu qua vai của Ngô Khảo Tước mà che dấu, vì hắn không rặn ra được nước mắt trong màn kịch này.
“ Đại ca… ngươi, ngươi gọi ta là … tước… Đệ… ngươi gọi ta ta đệ”
Ngô Khảo Tước run rẩy toàn thân run run mà hỏi, vốn dĩ hắn sợ không dám ôm Ngô Khảo Ký vì lo lắng đôi bàn tay bẩn thỉu của mình sẽ làm bẩn chiến bào quý giá của đại ca.
Nhưng một câu goi “Tước Đệ” làm cho hắn như được lên thiên đàng.
Ngô Khảo Tước hắn cuối cùng cũng có người coi hắn là thân nhân là đệ đệ.
Cuối cùng Đại ca cũng nhìn nhận hắn, cuối cùng cũng mở lời nói chuyện với hắn, quan trọng nhất câu đầu tiên của ngài là gì….
Là “Tước đệ”.
Đại ca đang ôm mình, đại ca không ngại mình bẩn thỉu, đại ca không ngại thân phận mình thấm hèn mà cùng trên đất ôm lấy mình.
Ngô Khảo Tước cảm giác như mình tu thành chính quả.
Đáng , rất đáng, hằng ngày hắn luyện đao từ sáng đến tối mịt, luyện đến không còn một chỗ nào trên bàn tay là lành lặn, luyện đến toàn thân đau nhức như bị đá núi đè.
Nhưng tất cả đáng ….
Chỉ cần đại ca nhìn hắn, một cái đệ đệ này.
Ngô Khảo Tước chùi chùi hai đôi bàn tay vào bên hông sau đó chầm chậm giơ lên như muốn ôm lấy tấm lưng to lớn của đại ca.
Khổ nỗi, tay hắn bẩn, áo hắn cũng chẳng sạch gì.
Thành thử ra chùi hay không chùi có khác gì nhau.
Đúng lúc này Ngô Bình, Đỗ Lâm tiến lên.
“ Huynh đệ ta trùng phùng, chớ làm phiền….” Ngô Khảo Ký quát lên, khiến hai tên kia giật mình lui xuống.
“Huynh đệ?...” Ngô Khảo Tước thì thào run rẩy , hắn càng khóc mạnh hơn, khóc như một đứa trẻ con, khóc như chưa bao giờ được khóc, Sự thật mười năm qua biết bao khổ cực cay đắng nhưng hắn chưa khóc lần nào.
Nhưng hôm nay như giải tỏa hết cõi lòng.
Hắn quỳ đó khóc như một đứa trẻ 7 tuổi, trước giờ hắn lủi thủi một mình và tự nhủ không bao giờ đổ lệ nhưng hôm nay người trẻ con trong tâm hắn trỗi dậy.
Hắn bấu chặt lấy đại ca mà gào lớn trong hân hoan trong giải tỏa uất ức.
“ Tước đệ khóc đi, khóc cho sảng khoái, ta biết ngươi chịu nhiều khổ cực, anh khùng không phải vô lệ chỉ vì chửa đủ thương tâm mà thôi… ngươi không cần xấu hổ.
Nhị ca ở đây bảo vệ ngươi”
Ngô Khảo Ký cũng đoán mò tên này chịu khổ cực uất ức, chỉ đơn giản nhìn cách ăn mặc này của hắn đã đủ hiểu, Ngô Khảo Ký ước lượng một chút là lão ba tiện nghi Ngô Thường Hiến của hắn ăn vụng bên ngoài nên có đứa trẻ này, nhưng tên này lưu lạc nhân gian nên chịu khổ.
Nhưng có một điểm nếu tên này lưu lạc nhân gian thì tại sao có thể quen biết cỗ thân thể này.
Nhưng Ngô Khảo Ký chẳng quan tâm, đóng qua màn kịch này thu nhận một chiến tướng dưới trướng mới là chuyện quan trọng.
Ngô Khảo Ký biết trong này còn nhiều ẩn tình nhưng tình cảm của tên Ngô Khảo Tước này không thể giả được.
Kẻ này sẽ là tối trung thành trong trung thành người nếu thu phục được.
Khóc chán chê Ngô Khảo Tước cũng bình thường lại, hắn lấy hai tay áo mà chùi mặt, nước mắt pha lẫn bùn cát, bụi khiến hắn thành một cái mèo mướp hoa gương mặt.
Ngô Khảo Ký nhìn cũng không dám cười.
Hăn cẩn thận cởi ra chiến bào của mình mặc lên người Ngô Khảo Tước.
— QUẢNG CÁO —
“ Đệ đệ vì sao ngươi ngược xuôi vất vả tìm Nhị ca ta?” Ngô Khảo Ký ân cần hỏi thăm.
“ Đại ca cho ta xin lỗi, ta biết người kỳ vọng ta thành tài