Phủ Thành Chủ Bố Chính Châu.
Thư Phòng, nói cho sang miệng đây chính là mật thất bàn chuyện quân cơ, khi Ngô Khảo ký và đối tác vào căn phòng này thì phạm vi 50 bước chu vu sẽ dày đặc cận vệ quân cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Người Ngoài là không thể nào tiếp cận cho được, Không có chỉ lệnh của Ngô Khảo Ký thì ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.
Trong mật phòng lúc này có bốn người bao gồm Ngô Khảo Ký, Chiên Bàn Phú Thái, Jayavirahvarman II và Daksamavamca.
Không có phiên dịch, không có mặt Lý Từ Huy.
Trước mặt bọn họ là một sập giấy cùng bút sẵn sàng, họ đối thoại bằng Hán văn và viết tại chỗ.
“ Đại ca, mười đại Bầu của chùng đệ đã neo đậu ngoài khơi 2 ngày , thủy thủ đoàn khá mệt mỏi” Daksamavamca là người đầu tiên viết lách.
“ Đại ca, hơn 20 Bầu cùng vài chục Ghe của La Oa đã dăng dầy bờ biển Chính Hòa nhiều ngày” Chiên Bàn Phú Thái sốt ruột viết.
“ Chờ” Ngô Khảo Ký chỉ viết một chữ cực kỳ ngang tàn cùng bá đạo, hắn không nói nhiều, nhưng gương mặt cực kì nghiêm trọng của hắn đã thể hiện ra vấn đề không đơn giản.
Quay lại thời gian bảy ngày trước, tại một vùng hoang vu thuộc Lộ Phú Lương, Lý Thường Kiệt đang tận mắt chứng kiến thứa mà Ngô Khảo Ký đã đưa cho ông ta trước đó vài ngày.
Dựa theo chi tiết, ông ta cho chế tạo thứ này với kích cỡ nhỏ nhất để thử nghiệm.
Và chính ông là người trực tiếp quan khán điều này.
Đây là một khu bí mật nuôi binh của Ngô gia, ngoại giới không ai biết được chi lực lượng này.
Đây mới là cốt lõi của Ngô gia để phòng ngừa mọi biến cố bất trắc.
Lúc này Lý Thường Kiệt chỉ là người qua khán, người chỉ đạo trực tiếp là Ngô Khảo Tích.
“..
thay đổi … cho thêm 3 túi vào….
Máng để máng lệch một chút bên phải, đúng rồi….”
“ Bắt đầu…”
“ Uỳnh”
Lý Thường Kiệt cũng phải giật mình thất sắc… kêu lên một tiếng.
“ Tốt lắm”
“ Đại Bá, Cháu chưa có thể nắm vững sử dụng thứ này, cần phải luyện tập rất nhiều.
Chúng ta phải chế tạo thêm và luyện tập thêm thật nhiều lần mới có thể có một đội quân sử dụng thành thục chúng..” Ngô Khảo Tích hưng phấn chạy lại bên Lý Thường Kiệt, anh ta là người được chọn cho kế hoạch này, và là người tổng chỉ huy nơi này.
“ Làm đúng theo lời Ngô Khảo Ký dặn dò sao? Tách ra chế tạo rồi mới đưa về một nơi lắp ráp?” Lý Thường Kiệt cẩn thận hỏi han.
“ Thưa Đại Bá, cháu đã làm đúng theo cách này, ban đầu gặp khó khăn vì các nơi chế tạo thành phần sẽ có chên dơ nhất định, không thể lắm ráp nổi.
Nhưng chỉ sau một vài lần điều chỉnh, mỗi nơi đều có một thiết bị làm mẫu để so sánh chế tạo.
Do đó lắp ráp đã không thành vấn đề, vận hành rất tốt, những linh kiện hay bị mài mòn, hỏng hóc cũng được chế tạo nhiều để dự trữ thay thế…” Ngô Khảo Tích thành thật báo cáo.
Đúng lúc này một tên cận vệ quân hớt hải chạy lại..
“ Bẩm Thái Úy tin gấp từ trong cung” Tên cận vệ giơ lên một cuốn giấy nhỏ như chỉ tay.
Lý Thường Kiệt mặt không biến sắc nhận lấy từ từ gỡ đi niêm phong bằng sắp ong mà vạch ra tấm giấy được cuộn nhỏ.
Ông cau mày đăm chiêu mà đưa tờ giấy này cho Ngô Khảo Tích cùng đọc.
Lý Thường Kiệt ngửa mặt lên nhìn trời mà than vắn… — QUẢNG CÁO —
“ Trong cung phát động … Bố Chính nếu không có chuẩn bị rất dễ lộ dấu chân ngựa.
Nhưng nếu ta can thiệp thì con bài ẩn dấu bên Khảo Ký cũng lộ lên mặt nước.
Chỉ sợ hắn có hiểu lầm với ta… Khảo Ký đã có thể đưa thứ này cho ta, cẩn thận dặn dò trái phải cũng là một người có lòng dạ bao trùm thiên hạ, hi vong hắm đủ bao dung cho Ngô gia và không quá hiểu lầm Ta…”
“ Đại Bá, Nhị đệ đâu dám trách ngài, cũng là ngài vẫn âm thầm quan tâm hắn… chuyện kia cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Cháu nghĩ Ký đệ không đến nỗi lòng dạ hẹp hòi người.” Ngô Khảo Tích vội vàng đỡ lời.
“ Vậy thì cũng nên lộ diện ở Bố Chính một chút, chúng ta hãy nhìn xem Khảo Ký xử lý ra sao” Lý Thường Kiệt cười thâm trường.
………………
Hai ngày trước đây Ngô Tam có trực tiếp dâng lên cho Ngô Khảo Ký một lá thư, hắn là mặc áo gai tay ngắn quỳ đó dâng thư mà không phải bình thường.
Nhưng đặc biệt đó là Ngô Khảo Ký cũng không có gì là bất ngờ biểu hiện cả.
Hắn ngồi đó nhận lấy lá thư rồi đọc thật kỹ, hắn thoáng cau mày thư là trực tiếp từ Lý Thái Úy gửi cho hắn.
Trong thư tin tức kinh người.
Ngô Khảo Ký liếc nhìn Ngô Tam một bả, trong mắt hắn không hề có những cảm xúc mặt trái như cáu giận, khinh thường hay thất vọng gì đó.
Trong mắt hắn chỉ có bình thản mà thôi.
“ Ngô thúc đứng dậy đi, tội gì làm khổ mình như vậy” Ngô Khảo Ký nhàn nhạt nói.
“ Tội nô không dám đứng lên, tôi nô tội đáng chết..
“ Ngô Tam hai mắt đỏ hồng dang dập đầu dưới sàn nhà bồm bộp.
“ Đứng lên thôi… chuyện này còn có ai liên quan?” Ngô Khảo Ký tuy hỏi một cách nhẹ nhàng nhưng không đơn giản như vậy, nếu nói dối mà hắn tra ra được thì đó chính là tử tội.
“ Chỉ có một mình tiểu nhân, bọn nhỏ Ngô Văn Vũ, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn không biết gì…” Ngô Tam vội vã thưa…hắn là nói trân thành sự thật.
“ Bọn Ngô Bình, Ngô Văn Tứ, Ngô Văn Sửu chỗ đó?...” Ngô Khảo Ký tiếp tục hỏi.
“ Bọn hắn không liên quan… Ngô Khảo Tích đại thiếu gia hắn là người bằng phẳng..” Ngô Tam không ngập ngừng mà đáp lời.
“ Được rồi chuyện này cho qua không đáp lại nữa… Ngô Tam thúc đi về Vân Sơn huyện quản lý vùng phía tây thôi.
Bàn giao lại mọi việc nơi này cho Văn Vũ, hắn cũng đã đủ chín chắn để tiếp nhận công việc này rồi..” Ngô Khảo Ký nhàn nhạt đáp.
Lý Thái Úy cài người bên cạnh hắn, mà lại là thân tín nhất là Ngô Khảo Ký tin tưởng, nói là không bất mãn thì không thể.
Nhưng về mặt bản chất thì Lý Thái Úy không có hãm hại hắn ý tưởng ngược lại còn âm thầm duy trì hắn.
Nhưng nguyên tắc vẫn phải có cho dù là vậy thì Ngô Tam không thể tiếp tục ở bên cạch Ngô Khảo Ký.
Cho dù Ngô Tam cũng hết mực trung thành với cả Ngô Khảo Ký nhưng chuyện này cũng phải để cho Ngô gia Long thành một cái thái độ.
Nhưng Ngô Khảo Ký vẫn còn có tình, hắn tước đi quyền lực của Ngô Tam nhưng lại đẩy Ngô Văn Vũ con trai trưởng của Ngô Tam lên.
Nói chung về một mặt nào đó Ngô Khảo Ký vẫn cho Ngô Tam thấy ta vẫn còn tin tưởng gia đình của ngươi, tốt nhất đừng để ta thất vọng dù chỉ là nhỏ nhoi một lần nữa.
“ Cảm ơn chủ công cảm ơn chủ công.” Ngô Tam đập đầu liên hồi xuống sàn nhà cho đến tứa máu ra.
Ngô Khảo Ký chậm dãi đứng dậy đi ra ngoài, hắn biết mình cản cũng không được, thôi thì để Ngô Tam phát tiết đi.
Thực tế Ngô Tam cũng là một người khổ sở, hăn liệu có thể cưỡng lại được mệnh lệnh của Lý Thái Úy sao? Dĩ nhiên là không.
Nhưng lần này Ngô Khảo Ký đã cho Lý Thái Úy câu trả lời.
Muốn duy trì liên lạc có thể, muốn trao đổi thông tin một cách trân thành được.
Nhưng đụng đến người bên cạnh hắn , do thám hắn là không được.
Không có lần sau.
Về mặt Đỗ Liễm hắn không quá lo lắng.
Vì dù sao Đỗ Liễm đã theo tới Ngô gia 24 năm sinh hoạt, vết tích Đỗ gia trong hắn chỉ còn là cái họ Đỗ mà bất kỳ lúc nào muốn cũng có thể đổi qua Ngô họ.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng qua bài học lần này Ngô Khảo Ký đang suy nghĩ về chuyện thắt chặt hơn hết mức về việc quản lý nhân sự.
Cơ cáu tình báo không chỉ giám sát ngoại giới ngay cả người bên cạnh cũng phải để ý một hai.
Lúc này Ngô Khảo Ký nhìn qua bên kia sông mà cau mày không thể tượng tượng nổi.
Hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nực cười nhất đó là Ngô Khảo Ký luôn vì mình là người xuyên việt mà lo bóng sợ gió triều đình nhằm vào hắn.
Hắn không ngờ rằng trong mắt vị Nhiếp Chính quyền lực kia thì Ngô Khảo Ký không đáng một xu đánh giá.
Chú ý của vị kia lại nhằm