Đầu tháng 3.
Bố Chính thành.
Ngô Khảo Ký tuyệt vọng nhìn các báo cáo gửi về từ các phương.
Có thể nói một câu, tất cả kế hoạch thất bại cùng dang dở.
Ngô Khảo Ký lúc này mơi nhận ra hắn là một nhà hoạch định kế hoạch cực kỳ tồi.
Những thứ nho nhỏ như Xưởng Tửu, Xưởng Luyện Thép đưa lại những thành công nho nhỏ khiến hắn vẫn lâm vào một sai lầm cố hữu.
Hấp tấp.
Ngô Khảo Ký bày ra quá nhiều dự án to lớn, nhưng hắn chưa từng và chưa bao giờ đặt tay tính toán một cách cẩn thận về nhân lực cũng như công nghệ có đảm bảo hay không.
Tất cả mọi kế hoạch của hắn đều khởi động gần như cùng lúc và có liên quan mật thiết với nhau.
Nhưng hắn chưa từng tính toán liệu rằng có một trong những kế hoạch đó thất bại hay không.
Cho nên giờ đây hắn rơi vào đường cùng.
Gần như mọi tính toán của hắn đổ vỡ hoàn toàn.
Thứ nhất xi măng không đủ, lò đứng xây được rồi, chất lượng xi măng có cải thiện đấy vì lò đứng rất đơn giản cấu tạo nhưng có thể nâng nhiệt lượng clinker lên rất cao.
Từ một lò nhỏ ban đầu công suất 50 tấn một ngày hắn đủ xi măng để xây dựng, mở rộng 4 lò mới với gạch chịu lửa từ cao lanh cùng xi măng chịu lửa có tỉ lệ cao lanh cao.
Tổng công suất nếu vận hành liên tục cả 5 lò xi măng lớn nhỏ có thể cho được sản lượng 450 tấn một ngày.
Nhưng vấn đề là hắn không đủ nguyên liệu đầu vào là bột đá, đất sét, xỉ lò thép, vì hắn chỉ có hai máy nghiền đá đứng mà thôi.
Hai máy này một ngày cũng chỉ có thể nghiền trăm tấn bột đá, đấy là chưa kể đất sét cũng phải nghiền một lượng không nhỏ.
Chế tạo thêm thì không đủ sức vì Xưởng Luyện Thép giờ này đang bận bịu với chế tạo vũ khí.
Medang cầu viện vũ khí thêm vì bọn hắn đánh đứng lên rồi với Srivijaya, tháng trước Daksamavamca đã tập hợp lại quân đội và đập nhau một trận tơi bời cùng quân Srivijaya tại Ban Ten Girang.
3 ngàn quân Medang với chỉ 1000 chiến giáp kín thân cùng vũ khí chất lượng cao nhập khẩu từ Bố Chính đã chiếm được hải cảng Ban Ten Girang.
Trận này 500 quả tiểu lôi đạn đã dành chiến công không thể phủ nhận.
Quân Srivijaya mặc dù đông gấp 3 lần nhưng vì quá sợ hãi trước pháp thuật của Vương tử Daksamavamca mà không còn ý trí chiến đấu.
Medang dành lại được cảng biển Ban Ten Girang và chiếm được thật nhiều tàu chiến, lương thảo khí giới.
Các quý tộc Medang lúc này như nhìn thất hi vọng của vương quốc mà quay xe đầu nhập dưới trướng vương tử Daksamavamca.
Vua Medang Dharmawangsa vì sợ hãi Chola cùng Srivijaya cho nên không ủng hộ hoàng tử Daksamavamca gây chiến.
Chính vì lẽ đó trận chiến đầu tiên Daksamavamca chỉ có thể vội vã tụ tập 3000 chiến sĩ mà thôi trong đó chỉ có 1000 tinh nhuệ là quân thường trực dưới trướng Daksamavamca.
Nhưng sau chiến thắng quá hoành tráng trước gần mời ngàn quân Srivijaya, danh tiếng của Daksamavamca nổi như cồng ở cả vùng Đông java này.
Và có rất nhiều âm thanh tứ phía nổi lên muốn cha của Daksamavamca hãy nhường ngôi cho hắn.
Sự việc chưa đến hồi kết, nhưng quân đội các quý tộc đi theo Daksamavamca đã lên con số 2 vạn người và vẫn đang gia tăng.
Tất cả tụ binh ở Ban Ten Girang nhìn chằm chằm qua phía bên kia eo biển nơi đó có cảng Pasemad của Srivijaya.
Lúc này eo biển Sunda tràn ngập chiến thuyền hai bên đang gằm ghè nhau.
Daksamavamca không vội tấn công vì hắn cần thêm khôi giáp, vũ khí, nhất là lựu đạn vì trận chiến tiếp theo phải đánh thẳng vào Trung Java, nơi này bộ chiến rất nhiều.
Daksamavamca đói, Daksamavamca khóc, Đại ca trả lời.
Chuyện đã đến nước này hắn không thể không ủng hộ Daksamavamca.
Bỏ Daksamavamca lúc này đồng nghĩa những đầu tư trước kia vứt đi.
Như môt con bạc say máu Ngô Khảo Ký viện trợ cho Daksamavamca tất cả những gì hắn có.
Khôi giáp, vũ khí, lựu đạn.
Kho tàng trống rỗng, thậm chí thân binh cũng bị lột khôi giáp đưa đi Medang để kịp thời tham chiến.
— QUẢNG CÁO —
Nói một cách thực tế, Bố chính lúc này binh sĩ không ai có khôi giáp trừ vài người quan trọng.
Họ chỉ giữ lại những vũ khí cơ bản mà thôi.
Để chuẩn bị cho Jayavirahvarman II đánh về Sri Kottabun Ngô Khảo Ký đã một lần lột gần hết giáp Lorica Segmentata của thân binh để đưa cho Jayavirahvarman II.
Thực tế thì Ngô Khảo Ký cũng muốn một lần chế tạo lại chiến giáp mới cho thân binh của mình.
Nhưng chưa kịp chế tạo thì Daksamavamca khóc lóc cầu cứu, vậy là có bao nhiêu chiến giáp trong kho và bao nhiêu chiến giáp của binh sĩ Ngô Khảo Ký đều phải tổng động viên.
800 bộ Lorica Segmentata chiến giáp, 2700 bộ phiến giáp ngực bụng cầu vai bằng thép tốt, 1500 trường đao.
1000 trường thương, 500 nỏ thép, 2000 lựu đạn mới xuất xưởng … tất thảy tung vào chiến trường Tam Phật Tề.
Tiền bạc tính sau vì lúc này Daksamavamca không thể dứt ra để chuyển hàng.
Nhận được lô hàng này Daksamavamca bí mật im lặng không nói cùng ai nguồn gốc xuất xứ.
Hắn chỉ hai dòng lệ nóng tràn đầy gương mặt râu ria không có thời gian gọt rửa, quỳ gối hướng về phía Đại Việt mà vái đến chán tứa máu.
Anh em máu mủ chưa chắc đã có thể trợ giúp đến nhường này, Daksamavamca không cần biết Ngô Khảo Ký có mục đích gì, hắn chỉ cần biết ân tình này hắn không bao giờ quên.
14 tháng 3 quân Medang vượt biển.
4 ngàn chiến sĩ khôi giáp sáng loáng như một binh đoàn thép lừng lững xuất hiện.
Đông Java rung chuyển dữ dội.
Trong khi đó gần 5 ngàn quân Bố Chính người không manh giáp đang lặng lẽ hứng gió Tây Bắc.
Quân không chiến giáp, thiếu vũ khí là chuyện rất rất quan hệ.
Cho nên đó vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Do vậy các hạng mục khác phải rời lại vô thời hạn.
Các dự án của Bố Chính ngưng trệ trong nháy mắt…
Ngô Khảo Ký hai mắt đỏ vằn hướng về Medang hét lớn “ Con mẹ mày Daksamavamca, nếu không thắng trận lão tử thề làm thịt cả nhà ngươi…”
Hét xong rồi tuy giải tỏa một chút tâm tình nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt.
Vấn đề của Bố Chính không chỉ có bấy nhiêu.
Ngô Khảo Ký quá mù mờ về hàng hải cho nên hắn nghĩ, ừ thì cứ sắm đội thuyền buôn là có thể thoải mái chạy loạn Bắc Nam trở hàng.
Hắn nào biết ảnh hưởng của thủy lưu và gió khiến cho công việc vận chuyển Than Đá từ Đông Triều khó khăn vô cùng, không thể nào đáp ứng nổi công suất của nhà máy xi măng, nhà máy luyện gang thép.
Chính vì lẽ đó Bố Chính càng rơi vào thế khốn khó vô cùng tận.
“ Thông báo tụ tập quan viên, ngày mai… không chiều nay nghị sự tại Nha môn Bố Chính.”
Ngô Khảo Ký hết cách , một mình cái đầu của hắn nghĩ không ra nổi cách giải quyết vấn đề này.
……………………………..
Đại ngàn vạn Lý Trường Sơn.
Nơi này tưởng như chẳng bao giờ phát hiện bóng người, nhưng lại có một đoàn người, ngựa cùng voi di chuyển.
“ Mỹ Dung, sắp về tới nhà rồi….” Ngồi trên lưng một chiến tượng Jayavirahvarman II ánh mắt hơi mờ đi, đã gần một năm từ khi hắn cong đuôi chạy trốn khỏi quê nhà.
Trước đây hào hùng bá chủ một phương, nhưng lúc này hắn chỉ là một người đàn ông mất đi nhà cửa, vợ con của hắn lẽ dĩ nhiên không thể còn sống, có chăng, vợ hắn trước đây còn có cơ may tồn tại vì thời này phụ nữ cũng là món hàng có giá trị.
Còn con của hắn, dĩ nhiên sống không nổi rồi.
— QUẢNG CÁO —
Mỹ Dung nắm chặt tay người đàn ông đen đúa này, đây là trượng phu nàng, không có vẻ ngoài hào hoa bóng bẩy như vị thành chủ nào đó.
Nhưng anh ta trân thành, thật thà và hết sức chăm lo nàng.
Jayavirahvarman II lúc này không phải Jayavirahvarman II của một năm về trước, thất bại, kinh lịch đau khổ tha hương đã mài các góc cạnh của hắn nhẵn nhụi.
Hắn đã bình tĩnh hơn, trưởng thành hơn và đặc biệt hắn biết quý trọng hơn những thứ mà trước đây hắn cho là tầm thường.
Jayavirahvarman II một người sinh ra đã ngậm thìa vàng, hắn đâu hiểu được xã hội đau khổ, dân chúng cuộc sống lầm than, hắn đâu hiểu được tình cảm con người khi hoạn nạn khó khăn.
Nhưng giờ hắn hiểu hết, hắn chỉ còn 1500 binh sĩ cùng 1000 phụ binh mượn nhờ vị đại ca thành chủ kia.
Nhưng Jayavirahvarman II tự tin vô cùng, không chỉ vì vũ khí cường đại, sự tự tin này còn đến từ những thuộc hạ.
Không phải nói là những chiến hứu, anh em bên cạnh hắn lúc này.
Jayavirahvarman II coi 2500 người này là chiến hữu của hắn, không còn là quân sĩ hay thuộc hạ để hắn phung phí tính mạng của họ bằng một cái phẩy tay.
Jayavirahvarman