Bố Chính thành, Nha Môn phủ.
Thời tiết hôm nay thật oi bức như tô điểm thêm cho vể nặng nề, trầm mặc nơi này.
Ở đây đã tụ tập đủ tất cả những nhân vật cốt cán và đáng tin cậy của Bố Chính.
Khó khăn và thách thức của Bố Chính thì Ngô Khảo Ký đã đề cập qua.
Lúc này là lúc tất cả mọi người cùng động não suy nghĩ phương án giải quyết.
Tựu chung là Ngô Khảo Ký ta ị bậy ra đây rồi, thuộc hạ mau mau nghĩ cách chùi đít cho vị thành chủ..
Từ Huy cau mày, là một dân nửa kỹ thuật nàng hiểu được có lẽ vị “bác sĩ” này không hề quen với việc lên những dự án lớn cần suy tính kxy lưỡng chi tiết.
Việc lên dự án xây dựng phát triển cả kinh tế, xã hội, khoa học, quân sự, chính trị của một vùng không thể giống như việc lên kế hoạch mổ một bệnh nhân.
Từ Huy lắc đầu cười khổ, nàng cũng hết cách.
Tất cả đều là đi vào ngõ cụt, lúc này Bố Chính làm gì cũng không được.
Chế tạo vũ khí thì nghỉ xây thành, xây thành chỉ không khôi giáp vũ khí gì xấc.
Lại còn vấn đề nhiên liệu thiếu thốn trầm trọng, làm gì cũng bó tay bó chân.
Tiền thì không thiếu, lương cũng nhiều vô số kể nhưng công nghệ không tiến theo kịp tốc độ phát triển.
Hay nói đúng hơn là những công tượng bậc cao không đám ứng nhu cầu phát triển của Bố Chính.
Giá như có 4-5 Xưởng Luyện Thiết.
1000- 1500 tay thợ rèn chất lượng thì mọi chuyện dễ dàng hoàn thành.
Nói tóm lại Bố Chính nhỏ, căn cơ chưa đủ, nhân lực thiếu, làm gì cũng phải lựa sức mình.
Đã yếu nhưng lại ôm đồm đến ba nơi chiến tranh thử hỏi Bố Chính chịu sao nổi.
Lê Văn Toản trầm ngâm, hắn lại có suy nghĩ khác…
“ Đại nhân, ta thật không hiểu, ngài tại sao phải vội vàng, thành Bố Chính cứ từ từ xây dựng, dù sao lúc này dân cư bên ngoại thành cũng đã ổn định định cư.
Một năm hai năm hoàn thành cũng có sao đâu?” Lê Văn Toản đại ý nghĩ là giờ Bố Chính vẫn còn nội thành , bên ngoài dân cư đã xây dựng lại nhà cửa đường xá, chỉ là thiếu cái thành ngoại bao lấy thôi.
Việc này có xá gì, thành Thăng Long xây đi xây lại mấy chục năm mỗi năm xây tí teo đấy thôi, tại sao phải vội.
Ngô Khảo Ký thở dài, hắn biết mình không thể dấu diếm thủ hạ nữa rồi.
“ Trong giữa năm nay hoặc cuối năm nay Chiêm thành sẽ xua quân đánh Ma Linh, Bố Chính, Địa Lý..
ta không thể không xây thành, tích lương cùng trang bị lại cho quân đội, thời gian không còn nhiều…”
“ Cái gì… Đại nhân ngươi nói là thật.?” Vũ Tường Yên giật thót cả mình, cái tin tức này quả thực quá đáng sợ.
“ Thiên chân vạn xác, theo thông tin của ta đạt được người Chiêm đã bắt đầu chuẩn bị, sau khi thu hoạch vụ Chiêm bất kỳ lúc nào họ cũng có thể tấn công chúng ta…” Ngô Khảo Ký nghiêm túc mà nói.
Thật ra Ngô Khảo Ký chẳng nhớ được lúc nào Chiêm Thành đem quân đánh ba châu này, chỉ nhớ là bọn hắn sẽ đem quân đánh Bố Chính trước khi Đại Việt đem quân đánh Ung Châu vào cuối năm.
Nhưng giờ Ngô Khảo Ký không phải là người hiện đại gà mờ quân sự.
Sau một thời gian học hỏi cùng kết hợp trí nhớ kiếp này, hắn không dám nói là chuyên gia quân sự nhưng cũng là một người hiểu biết quân sự.
Chiên đột nhiên tấn công Đại Việt không gì ngoài Tống súi bẩn.
Tống ráo riết chuẩn bị đánh Việt, nhưng vì triều đình tào lao bí đao nhiều phe cánh tranh luận nên chuẩn bị chậm chậm chậm vô cùng.
Việt biết được cũng hung hăn chuẩn bị chiến tống, Các vị tù trưởng biên giới không biết đây là nghi binh hay thực binh nhưng họ nghiêm túc vì có dã tâm làm vua Mân.
Đại Việt cũng bị cuốn vào một cuộc thực sự bị chiến và tốc độ chuẩn bị của người Việt nhanh hơn người Hán.
Tống thấy vậy tất nhiên muốn kéo chân Việt lại cho chậm chút..
“ chú chờ anh thay quần áo rồi cùng đi chơi, anh đây đang mặc quần xà lõn”.
Tống muốn khai chiến khi mà họ thực sự chuẩn bị toàn vẹn, quân tinh nhuệ phương Bắc rảnh tay điều về phương Nam, Chiến thuyền đủ để vận tải quân đội theo đường biển tạo thành thế gọng kìm đấm thẳng vào mẹt người Việt ở Thăng Long.
Cho nên Tống, bằng mọi giá phải kéo chân Đại Việt.
Tống củ sứ thần qua Đại Lý yêu cầu, ê hàng xóm, mày qua đốt nhà thằng Việt anh cái, năm nay anh cống cho mày nhiều hơn tí.
Đại Lý trả lới “ Ếu đi đâu ngại thằng Viêt vỡ cả lọ, mấy năm trước tao cho thằng Cao ở nhờ ( Nùng Chí Cao) xém chút nó bem tao rồi, thôi bỏ mày…”.
— QUẢNG CÁO —
Tống hết cách nhìn qua thằng Chiêm, thằng này vừa bị Việt dọa cho té đái nhưng bản tính thằng này điếc không sợ súng, thử xem sao..
“ Ê chiêm, thằng Việt nó chiếm ba mẫu ruộng nhà mày không tức à.
Qua cướp lại đê, mày yên tâm này xuất binh anh phía Bắc cũng ném gạch nhà nó, đảm bảo nó cựa không được.”
Chiêm tưởng thật.
“ Ê đại ca, nhớ nha, hẹn nhau gặt xong vụ mùa Chiêm em có lương em uýnh nó, Đại ca túm hay em thụi bụng thằng Việt này, nó khỏe vãi cả lọ, mình em đánh nó , nó vả lại là em sấp mặt luôn”
“ Ô sờ kê, chú em tính phải, chờ nó gặt xong vụ Chiêm các chú qua cướp một thể, kểu mày cất kho đi anh qua anh lấy… khôn vãi cả luôn.
Được rồi anh bẻ tay nó chú lên gối…” Tống khẳng khái đáp lời.
Chiêm nói “ Cái con mèo gì anh cũng biết.
ô kê con dê này… uýnh bỏ mịa nó đi”
Câu chuyện đơn giản là vậy, chỉ cần biết trước lịch sử, cộng thêm một chút kiến thức quân sự thì có thể tính toán ra tương đối chính xác khoảng thời gian hai thằng hàng xóm xấu bụng vác tờ rym qua đái bậy ở sân nhà mình.
“ Đã biết vậy đại nhân còn bán hét vũ khí….” Ngô Bình bất mãn, hắn là trung thành, nhưng thẳng tính vô cùng.
Việc quan sĩ nhồng như trận lúc này khiến không ít sĩ quan bất mãn.
“ Hài… cũng là ta suy tính không thấu đáo, chiến giáp ta muốn chế tạo lại, vì chiến giáp của các ngươi quá nóng, kim loại hấp thụ nhiệt quá sức tàn bạo, mùa lạnh không sao mùa hè chiến đấu chỉ cần mặc 3-4 tiếng , chẳng cần địch nhân tấn công các ngươi đã bị hun chết cả lũ.
“
“ Ta tính toán chế một loạt chiến giáp mới có sơn phủ từ đó giảm đi việc giáp nóng lên, nhưng không ngờ tính sai kế hoạch….”
Ngô Khảo Ký không thể không giải thích một hai, lòng người cũng là thịt, hắn hiểu các quân nhân coi trang bị của họ là mạng sống, bỗng chốc lột sạch khiến họ không thể nào thoải mái cho được..
“ Thuộc hạ là người ăn nói vụng về, xin thỉnh tội với chủ công” Ngô Bình hiểu ra vấn đề ngay lập tức chắp tay xưng tội ngay lập tức, quân nhân khác quan văn ở chỗ họ thẳng tính bộc trực…
Ngô Khảo Ký khoát tay không nói gì….
Chuyện này hắn không để bụng..
Lê Văn Toản lại đứng ra vuốt vuốt hàm râu dê mà lộ vẻ bác học..
“ Thật ra chuyện này không khó lắm cách giải quyết, thuộc hạ có một số ý tưởng trong đầu, nhưng việc này còn liên quan tới quân sự nên cần các tướng quân ở đây giải thích một hai, từ đó thuộc hạ mới đưa ra sách lược cho được…”
“ Thật ra thuộc hạ cũng nghĩ ra được phương án..
cũng như Toản đại nhân… thuộc hạ cũng cần các vị tướng quân ở đây phân tích tình hình chiến trận với người Chiêm nếu có chiến tranh xảy ra…” Vũ Tường Yên không chịu thua kém…
“ A hả … hay hay hay… không ngờ ta có cả Khổng Minh lẫn Bàng Thống a…” Ngô Khảo Ký nghe vậy thì vui vẻ ra mặt… hắn không ngờ việc hắn chẳng thể nghĩ ra thì hai tên