Lạ thay đoàn thuyền lạ cứ phăm phăm tiến vào quân cảng của Bố Chính mà không ai ngăn cản.
Lúc này thủy doanh Bố Chính đã đứng một dãy người chờ sẵn… Ngô Khảo Ký cũng có mặt nơi này.
Trước mặt quan quân Đại Việt đoàn chiến thuyền hùng vĩ từ từ bò vào quân cảng, nơi này trở nên chận trội vô cùng tận.
Mười Đại Bầu ( người Mã gọi thuyền lớn chung là Prau, qua đến mình phiên âm thành Bầu.
thuyền nhỏ hơn là Perachu chúng ta có học tập cách đóng của họ một phần và sáng tạo là Ghe mang đặc điểm riêng của Đại Việt sau này) vận tải dài đến 45 m độ cao nhô lên khỏi mặt nước cũng đến 5 6m to lớn như thành trì, đây là loại thuyền vận tải mà Ngô Khảo Ký đã trấn lột 4 chiếc từ tay tên nghĩa đệ toi cơm kia cho nên chẳng lạ lùng gì, đây là thương hiệu của người Tam Phật Tề rồi.
Nhưng tiếp theo còn có 15 đại thuyền khổng lồ không kém cũng đài đến 40m cao 5m có cả lâu thuyền hai tầng, chỉ nhìn qua kết cấu đinh thép chằng chịt cùng những khung gỗ thô to đủ hiểu đây không thể là thuyền buôn vận tải.
Thuyền này ngoài hai cột buồm cực lớn làm chính phụ , Buồm là buồm nan gấp hình thang.
Nhìn khá gọn gàng linh hoạt.
Hai hàng mái chèo mỗi bên 25 thớt.
Đặc biệt thuyền này đầu đuôi có hai cỗ máy bắn đá… ý ẹ theo phương pháp chế tạo của người Tống.
Thân thuyền thuôn dài hình giọt nước mĩ cảm tràn đầy sức mạnh.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là chiến thuyền, à không ở thời này nó đã được xếp vào đại chiến hạm trên biển.
Đi theo sau còn nhằng nhịt hơn hai mươi thuyền chiều dài 25m tương tự mông đồn của Đại Việt, nhưng chúng là kết cấu thu nhỏ của Đại Chiến Hạm mà Ngô Khảo Ký đang chú ý.
Lúc này đứng mũi của một Đại Chiến hạm là một thanh niên mặc áo xanh Giao Lĩnh của người Việt, hắn đang vẫy vẫy tay hét lớn cũng bằng tiếng Việt.
“ Đại ca… đại ca… ta ở đây…”
Không thể nghi ngời gì nữa, đây chính là Daksamavamca xứ Medang.
Mẹ kiếp đùa cái gì trứng, làm như người yêu xa nhau lâu ngày gặp lại không bằng, nhảy cẫng lên vẫy tay nữa.
Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ chỉ có thể giơ tay lên đáp vẫy vẫy, mồm hắn thì cười méo lệch một bên.
Hắn có một đám huynh đệ kết nghĩa có vẻ thần kinh không quá ổn định.
“ Đại ca… ngươi khỏe chứ…” Daksamavamca đã leo lên bờ tất bật chạy trên cầu tàu đến trước mặt Ngô Khảo Ký mà chào hỏi.
“ Hừ..
ta không khỏe chẳng nhẽ bệnh, ngươi nghe nói ở Tam Phật Tề đánh nhau tưng bừng….
còn rảnh rỗi kéo một đám binh sĩ đến nơi này chi?” Ngô Khảo Ký hừ hừ đáp lời, hắn biết tên này đến đây chắc chắn là xin xỏ gì đó, mẹ kiếp đánh nhau cho cố, lột sạch đồ của lão tử khiến cho cả Bố Chính suýt nữa sập.
“ Ha ha ha…” Daksamavamca gãi đầu cười trừ..
“ Vị này có phải huynh đệ kết nghĩa của Chủ công, đánh nhau rồi không có đồ, lột hết đồ của bọn ta không đây” Bên cạnh vang lên một tiếng âm dương quái khí..
Thì ra Ngô Bình lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Daksamavamca quay lại thì thấy cả đám quân tướng Bố Chính không ai có một bộ chiến giáp, tất cả chỉ là quân phục vải thô mà thôi… gió thổi dào dạt… nhưng không khí cứng lại.
Mấy vị quân tướng nhìn tên nham nhở trước mặt này đáng ghét vô cùng.
Không có sức đánh nhau thì thôi đi, dánh xong còn kéo người khác xuống nước… chút nữa cả Bố Chính lâm nguy.
“ Khục khục… Ta biết là mình quá quắt, lần này ta trực tiếp đến là để bồi tội cùng các đại gia quân sĩ đây, bồi tội với đại ca…” Daksamavamca ho khan liên hồi mà chắp tay xin lỗi mọi người.
Tên này tiếng khả năng nói tiếng Việt khá lên vô cùng, chắc có lẽ ban đêm rất chăm học cùng Mỹ Hoa.
Chiến tranh không quên mĩ nhân a.
“ Không cần để ý bọn hắn… đều là quân nhân tính tình thẳng thắn thôi, bọn hắn không nghĩ gì đâu.
Nói thật Chiêm Thành đang dục dịch đánh Đại Việt.
Cho nên tình hình vũ khí cấp bách, cũng may thương nhân Tống kia hứa sớm trợ giúp cho Ca một mẻ vũ khí khôi giáp nên cũng yên tâm rồi…” Ngô Khảo Ký không thể không đứng ra giải thích tránh cho tình hình lúng túng.
“ A….
@#%#&&[email protected]$&@ …Chó Chiêm dám lai phạm.
Mẹ nó tiểu đệ lúc này vừa tiến vào Trung Java dứt ra không nổi.
Nhưng đại ca yên tâm lần này đệ mang đến cho ca 3000 tên tù binh cùng cả nhà bọn nó tổng cộng cả vạn người.
Ca yên tâm bọn này đánh nhau được… Đệ xin lỗi đệ trong thời gian ngắn quả thật không dứt nổi ở Java , Chola đang tập trung quân chuẩn bị tấn công Đệ rồi..” Daksamavamca nghe đến người Chiêm đánh Ngô Khảo Ký thì văng một chàng tiếng Mã , Ngô Khảo Ký đoán chắc là tên này chửi bậy chứ không phải từ ngữ gì tốt đẹp.
“ Cái gì..
3000 người này là chiến sĩ? Tại sao người không giữ lại mà dùng, vẫn đang còn chiến tranh sao.
Ca ở đây tự lo được” Ngô Khảo Ký tâm lý cảm động nhưng hắn cũng lo lắng cho Daksamavamca.
Việc phòng thủ Bố Chính Ngô Khảo Ký khá tự tin, quan trọng là không phải một mình hắn đánh, chỉ cẩn Ngô Khảo Ký trụ được 10 ngày nửa tháng thì Nghệ An, Thanh Hóa, thậm trí Long Thành cũng ùa đến.
Đừng nói là còn đó Lý Thường Kiệt, ông ta há để người Chiêm làm loạn?
Nhưng về phía Daksamavamca thì hắn đang phải trấn hưng cả một vương quốc, lúc này hắn cần người cần tiền, cần vũ khí lương thực cấp bách hơn Ngô Khảo Ký nhiều.
Ngô Khảo Ký hắn thực tế là người quân tử, ai đối với hắn tốt 1 thì hắn tốt lại mười, ai tình cảm hắn một thì hắn tính cảm gấp nhiều lần.
Kết nghĩa rồi cả ba đứa ban đầu đến với Ngô Khảo Ký chỉ là mục đích lợi dụng, Ngô Khảo Ký cũng là lợi dụng bọn hắn.
Nhưng qua qua lại lại lâu Ngô Khảo Ký nhận thấy cả ba tên không hề tệ.
Do đó hắn quan tâm sự nghiệp của đứa em nhận này là thật..
“ &#%%($#@, Ca không biết, người Mã là bảo thủ vô cùng, bọn này phục vụ cho Srivijaya cho nên trừ khi Sri Jayawarşa vua của Srivijaya chết đi, nếu không thì bọn chúng sẽ không phục vụ cho ‘kẻ thù’ của Vua.
Mà ta là kẻ thù của Vua, cho nên bọn này một là chém đầu, hai là cho làm nô lệ.
Nhưng ta đã thương lượng qua với bọn hắn.
Nói là bán bọn hắn cho chủ nhân tốt, khỏi chém đầu… cho nên ta mang cho Đại Ca….
khoan khoan… để ta nhớ Mỹ Hạnh dặn như thế nào..ưm… ưm..”
“ Ý là ta tặng nó cho đại ca..
nhưng bọn kia chỉ biết là ta bán cho đại ca, do đó chúng coi đại ca là chủ nhân….
Ý là vậy…” Daksamavamca gãi đầu gãi tai…
“ Bọn này sức chiến đấu ra sao?” Một vị quân tướng bố chính đang nhìn đám tù binh da đen xì mà hỏi, thân thể bọn này không tệ không hiểu sức chiến đấu ra sao…
“ Bọn hắn là thủy thủ chuyên nghiệp… rất rất tốt thủy thủ… rất rất tốt đánh nhau trên biển..” Daksamavamca bắt đầu nói láo nháo, có lẽ đoạn này không thuộc bài.
Ngô Khảo Ký hiểu rồi, tên này là đến xin xỏ… cho nên vợ hắn là Mỹ Hoa mớm lời trước nên đoạn đầu nói trôi trảy, nếu không theo kịch bản sẽ bị lắp bắp.
“ Tốt một cái vương tử Medang.
Ngươi huynh đệ của Chủ công rất đáng để chúng ta tôn trọng..” Một vị quân tướng khẳng khái.
“ Huynh đệ tốt..”
“ Chúng ta xem trọng ngươi…” — QUẢNG CÁO —
Đám quân tướng Bố Chính hiểu họ mạnh ở đâu yếu ở đâu, ở đây không ai là giỏi hải chiến.
Thủy chiến trong sông họ đánh được nhưng lôi nhau ra biển đánh thì họ chịu.
Lúc này tên vương tử này mang đến 3000 chiến sĩ có thể hải chiến… Bố chính quân sĩ không vui vẻ được sao?
“ Đại ca, các vị quân tướng, lần này ta đến đây quà tặng còn có tất cả chỗ chiến hạm, thuyền vận tải này..
ta chỉ cần 5 đại ham để quay về thôi… tất cả để lại cho đại ca” Lại một đoạn văn học thuộc lòng, rất trôi chảy…
“Hít hà…”
“ Phì phò..”
Cả đám quân sĩ thở hồng hộc liếc mắt nhìn lại đội hình khổng lồ sau lưng.
Nói thật mấy ông này bơi ao làng quen nên không hiểu sự đời, nếu họ chứng kiến cả ngàn chiến hạm to lớn quần nhau ở biển SunDa chắc ngất tại chỗ quá.
Ngô Khảo Ký thì bình thương, hắn đoán ra được từ đầu rồi.
Huynh đệ thì huynh đệ cái gì cũng có giá của nó, bánh ít đi bánh quy về.
Huynh đệ trợ giúp nhau lúc khó khăn, ok.
Nhưng lúc có điều kiện thì nên trả một chút.
Nhưng trả có hơi quá như thế này đảm bảo tên này sẽ có chuyện cầu xin, mà là chuyện không nhỏ.
“ Rất tốt, cái này Đại Ca nhận, Đại ca cảm ơn ngươi, đây là