Kề sát bên đảo Quan Lạn là một hòn đảo lớn khác, thời hiện đại gọi là đảo Trà Bản.
Trên đảo có đất, có nước ngọt nên ở đây từ lâu cũng đã có người sinh sống, mặc dù không nhiều nhưng là có người bản địa.
Chỉ là dạo gần đây, cuộc sống thanh bình của bọn hắn có chút xáo trộn.
Có một nhóm khách không mời mang theo quân đội tiến lên đảo từ mấy ngày trước.
May mắn là nhóm người này tương đối kỉ luật, không quá làm ảnh hưởng đến cuộc sống của những người bản địa ở nơi đây.
Dẫn đầu nhóm người này chính là bộ 3 Thống Lĩnh của Đỗ Anh Vũ.
Vệ Nam, Nguyễn Khôn cùng Trần Lục.
Trình Hà không có mặt tại đây, hắn còn phải ở lại canh giữ đám hải tặc bị bắt lần trước, bắt bọn chúng ngày đêm giúp Đỗ Anh Vũ khai thác than ở Kế Bào.
Mấy ngày trước, nhóm 3 người này theo lệnh của Đỗ Anh Vũ mang quân tiến về khu vực đảo Quan Lạn, chuẩn bị phối hợp với quân của Đỗ tiểu tử trong cuộc chiến lần này.
Nhưng vị trí chiến lược đầu tiên mà bọn hắn theo lệnh phải chiếm đóng lại không phải là Đảo Quan Lạn mà chính là đảo Trà Bản này.
Địa hình trên đảo 70% là núi rừng, ở đây có một ngọn núi cao nhất gọi là núi Nàng Tiên, điều đặc biệt chính là khi lên tới đỉnh núi, có thể từ đấy quan sát vùng biển lặng tại phía đảo Quan Lạn, cũng là nơi tuyệt hảo để quan sát tứ phía.
Trên núi, Vệ Nam đã sớm thành lập một cái nho nhỏ quân doanh, thỉnh thoảng phái trinh sát đi theo dõi động tĩnh các nơi xung quanh.
Thuyền chiến của bọn hắn đã được giấu kĩ, chỉ chờ đợi đám Hải tặc kia đi vào vùng biển này thì có thể dựa vào địa thế khép kín mà triển khai tiền hậu giáp kích.
Đứng ở trên núi, đưa mắt nhìn về cảnh biển phía xa xa, Vệ Nam đối với hai tên đồng bạn than thở:
- Công tử hắn chỉ ở kinh thành cũng có thể biết rõ chuyện cách xa ngàn dặm, quá đúng là thần nhân!
Tóc bạc Nguyễn Khôn thì có phần bán tín bán nghi, hắn là có cùng Đỗ Anh Vũ gặp qua một nhưng không có tiếp xúc nhiều, chỉ biết hai tên đồng bạn luôn miệng ca tụng thiếu niên này, khiến cho hắn cũng có chút tò mò, vậy nên lần này hắn mới đổi chỗ cho lão Hà, xin xuất chiến.
Trần Lục thì cũng là nhân vật tương đối mờ nhạt trong bộ máy của Đỗ Anh Vũ, mặc dù là Hữu Dực Vệ Thống Lĩnh nhưng so với Trần Đại Long thì hắn lại kín tiếng hơn rất nhiều.
Vì việc lần này có thủy quân của Trần gia xuất chiến nên Trần Lục cũng tham gia, từ lúc nhận được lệnh, hai người cũng Vệ Nam đã xuất phát, tiềm phục ở đây từ sớm, Trần Lục nói:
- Công tử từng nói sẽ xây một thương cảng cách đây không xa, muốn chúng ta trên đảo này xây dựng quân doanh, các ngươi thấy người bản địa ở đây thế nào, có thể mộ binh sao?
Vệ Nam nghĩ nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu, nói:
- Cuộc sống của bọn hắn tương đối tường hoà, sợ rằng không phải là tài liệu tốt để theo quân chinh chiến.
Nguyễn Khôn cũng gật đầu, tán thành nói:
- Đám cừu non có huấn luyện ra sao cũng không thể thành sói, ta ngược lại lại càng cảm thấy có hứng thú với đám Hải tặc hơn, bọn hắn nếu biết cách uốn nắn, có thể làm binh.
Trần Lục nghe đến đây lại ngại ngùng gãi đầu cười ngượng.
Trước làm Tặc, sau làm Binh, đây không phải là nói Trần gia bọn hắn hay sao!
Ba người bàn tán một lúc thì thấy có chinh sát tiến lên báo tin, nói là có động tĩnh rồi.
Nhưng không phải là động tĩnh của Đỗ Anh Vũ, mà là động tĩnh của đám Hải tặc , bọn hắn đúng như theo dự đoán tiến đến trước mai phục tại chỗ này, chỉ là bọ ngựa bắt ve, không nghĩ rằng lại có hoàng tước tại hậu mà thôi.
Ba người lúc biết tin này thì nhìn nhau một hồi, Nguyễn Khôn nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, nói:
— QUẢNG CÁO —
- Thôi được rồi, ta công nhận tiểu tử này là giỏi tính toán, được chưa?!
*
Hải tặc cùng Sơn Tặc, mặc dù cùng là tặc phỉ nhưng rõ ràng là không giống.
Cách thức hoạt động lại càng khác.
Sơn tặc luôn có một câu slogan kinh điển
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua phải để lại lộ phí.
”
Câu nói cũng nêu lên đặc tính của Sơn tặc đó chính là tính cố định.
Bọn hắn sẽ chỉ hoạt động trong một phạm vi cố định quanh địa bàn, nếu muốn tránh thì chỉ cần đi vòng qua là được.
Nhưng Hải Tặc thì khác, bọn hắn tựa như những con ngựa hoang mà biển cả chính là thảo nguyên của chúng.
Địa bàn chính là con thuyền, Hải tặc kiếp sống là cả đời rong ruổi trên biển.
Đi đến đâu cướp phá đến đấy, những nơi mang tính cố định của chúng chỉ được dùng để che giấu của cải mà thôi.
Vậy nên việc trên một vùng biển có nhiều băng Hải tặc cùng hoạt động là một chuyện hết sức bình thường.
Giữa Hải tặc với nhau cũng thường xảy ra đụng độ đánh giết.
Nhưng cũng sẽ có những lúc bọn hắn sẽ hợp tác cùng nhau.
Tương tự như lần này, 3 nhóm Hải tặc lớn ngồi lại với nhau, bàn về phi vụ sắp tới.
Thủ lĩnh bên phe Đại Việt Hải tặc là gã trung niên da đen tóc ngắn, tuổi chạc tứ tuần gọi Lưu Văn Tiến, hắn người gốc Hoan Châu, ngoại hiệu Ngân Sa Vương, từ sau khi Trần Kình tuyên bố rửa tay gác kiếm, họ Lưu nổi lên như một đời mới bá chủ trên biển.
Thủ lĩnh Hải tặc Chiêm Thành lại trẻ trung hơn nhiều, là một gã thanh niên ngoài 20, gọi Dak Buk.
Chiêm Thành Hải tặc nổi tiếng với sự hung hãn không biết sợ, cái gì cũng dám cướp, biển nào cũng dám đi.
Lưu Văn Tiến cùng Dak Buk ở giữa cũng đã từng diễn ra không ít va chạm, hiện tại hai kẻ này có thể cùng ngồi tại đây với nhau đều là do lời mời của kẻ đang ngồi ở vị trí chủ tọa lúc này.
Lão nhân ngồi ở vị trí chủ tọa gọi Chu La, người Phúc Kiến, là Hải tặc già đời nhất tại vùng biển này, cũng là kẻ có tiếng tăm nhất tại nơi đây.
Chỉ huy đám Hải Tặc người Mân Việt, Chu La là nỗi khiếp sợ của của đám thương nhân muốn đi qua vùng biển phía nam nước Tống trong hơn 30 năm nay.
Từng tinh minh là thế, lẫy lừng là thế, chỉ là hắn hiện tại đã già.
Nhân sinh Thất Thập Cổ Lai Hi, lão năm nay cũng đã gần 70, cái tuổi gần đất xa trời, hiện tại muốn làm một phi vụ cuối rồi trở về an hưởng tuổi già, làm một cái Phú ông.
Theo sau 3 tên Hải tặc này tự nhiên sẽ có những tên thủ lĩnh của các nhóm nhỏ lẻ khác, chỉ là không có tư cách lên tiếng thôi.
Hiện tại cả 3 băng đều tập trung tại vùng biển Quan Lạn, tiến hành phục kích chiếc thuyền buôn Đại Việt sắp đến, vì chuyện này mà các thủ lĩnh cũng