Hành quân thần tốc, ngược dòng mà đi, Đỗ Anh Vũ cuối cùng mang theo hai chiếc chiến thuyền trở về hỗ trợ tuyến hậu.
Trên con thuyền chiến ngụy trang, đám thương nhân cùng thủy thủ đoàn khi nghe thấy tiếng tù và, khi nhìn thấy bóng ảnh của viện binh thì ngay lập tức hò reo nhảy múa.
Tâm trạng biến đổi quá mức nhanh chóng khiến một số tên nhát gan còn khóc thành tiếng.
Con mẹ nó!
Được cứu rồi!!!
Về phía đám Hải tặc của Ngân Sa đoàn thì hoàn toàn ngược lại, thấy viện binh của kẻ thù liền hốt hoảng không thôi.
Đám đàn em dáo diết nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Văn Tiến, chờ đợi chỉ thị của kẻ cầm đầu:
- Lão...!lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?!
Lưu Văn Tiến mặc dù cũng hoảng hồn không kém nhưng ít nhất bên ngoài vẫn thể hiện được sự bình tĩnh, hắn đăm chiêu, híp mắt nhìn về phía kẻ đang tới, khi thân ảnh của kẻ cầm đầu phía đối diện dần dần lộ rõ, hắn mí mắt như muốn căng ra, gầm giọng quát lớn;
- Kình Vương! Là ngươi....
Đi đầu quân chi viện chẳng phải ai khác chính là Trần Kình, lão Trần kể cả khi thấy bị phát hiện rồi nhưng...!có lẽ do tiếp xúc nhiều với Đỗ tiểu tử, học được bản lĩnh không biết xấu hổ, hắn là vẫn cười lớn đáp lại:
- Lão Lưu, không sợ, ta tới giúp ngươi đây!!!
Ngân Sa đoàn vài tên ngu xuẩn còn chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, một trong đó còn thật nghĩ Kình Vương là tới giúp bọn hắn, liền hơi thở ra một hơi.
May mắn! Là viện binh phe ta!!!
Nhưng cẩn trọng Lưu Văn Tiến làm sao cơ thể phạm sai lầm ngớ ngẩn đến vậy, hắn một mực khẳng định Trần Kình đã phản bội, phận nộ quát lớn:
- Ngươi là lừa trẻ con sao? Nhiệm vụ của người là ở tuyến đầu, nay lại mang quân tới khu vực của ta, thật nghĩ là ta không nhìn ra? Lão Trần! Vì cái gì???
Thoảng chút đỏ mặt, nhưng khi nhìn sang bên cạnh thấy tiểu công tử vẫn tủm tỉm cười, lắc đầu ra hiệu, Trân Kình lại cắn răng diễn tiếp:
- Không phải! Lão Lưu ngươi phải nghe ta nói! Là Chu La, hắn phản bội chúng ta, hắn cấu kết với quan binh, muốn quăng lưới một hơi bắt hết chúng ta, ngươi nghĩ mà xem, kế hoạch của hắn từ đầu đến cuối đều là chúng ta đánh, hắn ngồi không hưởng lợi, đây là có dự mưu từ trước! Ta đến để cảnh báo ngươi!
Lão Trần diễn kĩ không phải quá tốt, nhưng khoảng cách xa không nhìn rõ biểu hiện, cùng với giọng điệu khẩn thiết nên mấy tên Hải tặc nghe xong thì tăng mấy phần tin tưởng.
Hơn nữa trong trí nhớ bọn hắn, Kình Vương là mãnh nhân thiện chiến, đóng kịch lừa người hắn chưa từng làm qua.
Chỉ là...!bọn hắn không biết chủ tử hiện tại của Trần Kình là một kẻ như thế nào nên mới có nhận định sai lầm đó.
Đỗ Anh Vũ từng nói
“Không biết có thể học, ai cũng có lần đầu!!!”
Bản thân Lưu Văn Tiến lúc này cũng bị lời nói thật thật giả giả của Trần Kình xoay như chong chóng, bỗng nhiên có chút nghi ngờ về nhận định của bản thân.
Lão Trần khuôn mặt lúc này cũng ngượng ngùng vô cùng, thầm đổ hết tội lỗi là do công tử bức ép, hắn cắn răng, tiếp tục ra tăng thêm lực lượng, nói lớn:
- Lão Lưu, chúng ta đều là Đại Việt Hải tặc, còn hắn là Hải tặc Phúc Kiến, từ xưa đến nay đã không phải người cùng gốc, ngươi thật cho rằng lão Chu hắn sẽ không tình toán chúng ta sao?
Lão Chu mà biết chắc cũng phải thổ một ngụm lão huyết, hắn có tính toán riêng là thật, nhưng không phải tính toán kiểu như này.
Thật sự quá oan uổng.
Ngân Sa Đoàn bỗng nhiên tất cả đều lặng người, quả thật lời lão Trần nói quá có lý, Chu La bản thân cũng là kẻ có danh tiếng không tốt, việc đâm sau lưng lão làm cũng không có ít.
Nếu thật sự mọi việc như Trần Kình nói thì cũng chẳng phải là cái gì đáng ngạc nhiên.
Thuyền chiến của Trần Kình vẫn đang không ngừng tiếp cận Ngân Sa đoàn, lão Trần lúc này cũng đã hết văn, liếc sang bên cạnh nhìn Đỗ Anh Vũ, đưa mắt cầu cứu, Đỗ tiểu tử thì bình thản cười, thấp giọng đáp lại:
- Không cần nữa, như thế là đủ rồi!
Lời nói mang hàm ý diễn như thế là đủ, cũng có ý...
Khoảng cách hiện tại là đủ rồi!
Lão Trần ngay từ lúc xuất hiện đã thu sự chú ý của cả đám người, làm bọn hắn có chút lơ là, không để ý tới con thuyền thứ 2 đang hơi hơi lệch hướng.
Chỉ huy trên con thuyền này là Trần Đại Long, hắn theo chỉ thị của công tử, trong lúc lão Trần trình diễn thì lặng lẽ cho thuyền chếch về hướng Đông Nam.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Văn Tiến nát óc suy nghĩ một lúc, lòng nghi ngờ của hắn có phần dao động nhưng vẫn có chút không tin, hắn quyết ý nói:
- Lão Trần! Muốn ta tin ngươi cũng được, ngươi hiện tại tấn công con thuyền này, chứng minh ngươi không phản bội chúng ta thì ta tin!
- Được! - Nhận được yêu cầu, lão Trần cũng sảng khoái đáp lời, đưa mắt nhìn tiểu công tử, nhận được cái gật đầu, Trần Kình cũng không còn lăn tăn gì nữa, quay đầu nhìn về đám thuộc hạ phái sau, cái giọng nói:
- Tấn công!
Con thuyền ngay lập tức tăng tốc, hướng về chiếc thuyền chiến, khí thế bừng bừng xông tới.
Nhìn thấy tính huống này, họ Lưu bỗng nhiên suy nghĩ “chẳng lẽ ta thật hiểu lầm Kình vương?”
Nhưng khi khoảng cách còn rất ngắn, chiến thuyền của Trần Kình bẻ ngoặt, công thẳng về hướng của họ Lưu.
Nhìn thấy vậy, Lưu Văn Tiến không khỏi chửi ầm lên.
Con mẹ nó!
Ta biết ngay mà!
Thằng chó! Mày lừa bố mày!!!!
...
Ngân Sa đoàn là một đội Hải tặc thiện chiến không kém Trần gia của Trần Kình là bao, vậy nên khi lão Trần rút lui, họ Lưu liền rất nhanh nhảy lên nắm quyền.
Ngân Sa Vương Lưu Văn Tiến danh tiếng chỉ sau Hải Kình Vương Trần Kình, tự nhiên cũng không phải là một tên ất ơ.
Nhưng theo những gì Trần Kình kể lại về hắn cũng như là sau lần tiếp xúc gần nhất, Đỗ Anh Vũ phát hiện ra tên này có một điểm yếu trí mạng.
Quá cẩn thận!
Cẩn thận vốn dĩ là tốt nhưng cái gì quá đều không tốt.
Lưu Văn Tiến thiếu quyết đoán lúc cần thiết, và quan trọng nhất, hắn nghĩ quá nhiều!
Việc thiếu quyết đoán khiến hắn không dám tấn công con thuyền nguỵ trang của Đỗ Anh Vũ ngay từ đầu.
Việc nghĩ quá nhiều cũng là yếu điểm khiến hắn bị lão Trần làm dao động nội tâm nãy giờ, tạo thời cơ cho lão Trần có vị trí thuận lợi tiếp cận.
Thuyền của Ngân Sa đoàn không nhanh như thuyền của Dak Buk nhưng cũng không kém nhiều, hơn nữa lần này hắn mang đến hơn 200 Hải tặc, đều là kẻ lão luyện, nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, Đỗ Anh Vũ cũng không muốn trực tiếp đối đầu, lấy thương đổi thương đánh nhau với hắn.
Thủy quân mới huấn luyện chưa được bao nhiêu, Đỗ Anh Vũ không có nhiều vốn liếng để liều mạng đánh.
Hơn nửa cổ nhân từng nói:
Thượng binh phạt mưu!
Muốn phá địch trước công tâm!
Hiện tại quân địch tâm đã rối loạn, là thời cơ để đánh.
Đột ngột tấn công, chiếm trước tiên cơ, Trần Kình lệnh cho thủy sự nhanh chóng ra tăng tốc độ chèo, từ phía Bắc chếch theo hướng Tây Nam mà tiến công xuống.
Trần Đại Long cũng chỉ huy chiến thuyền còn lại theo hướng Đông Nam tiến lên.
Hai con thuyền theo hai hướng hình chữ V tách ra ra, mưu đồ hẳn là theo hai hướng tấn công đám Hải tặc.
Lưu Văn Tiến thấy vậy cũng ra lệnh 5 chiếc thuyền chiến của hắn tản ra xung quanh, mong muốn lấy tốc độ của mình tránh khỏi đợt tấn công bất ngờ này.
Vài tên thuộc hạ của Lưu Văn Tiến rất nhanh phát hiện ra thuyền địch tuy lớn nhưng chỉ có hai chiếc, khó mà bao vây được bọn hắn nên tâm lý tốt hơn nhiều, một tên chỉ huy trong số đó còn nhận ra lỗ hổng phía trước, khi hai chiếc chiến thuyền tách ra hai hướng vô tình cũng để lộ khoảng trống khu trung tâm, tên này quay về đám thuộc hạ hét lên.
- Không cần phải trốn tránh hai bên, hướng trung tâm bọn hắn để lộ khoảng trống, chúng ta tiến thẳng liền có thể tránh được.
Tên này rất nhanh trong đầu hình thành một kế hoạch, hắn là muốn cho thuyền đột phá, xuyên qua khoảng trống trước mặt rồi quay ngược tấn công vào phần đuôi thuyền của đối thủ.
Chỉ la dự định của luôn tốt.
Thực tế thì phũ phàng.
Việc 2 chiến thuyền tách ra sẽ có khoảng trống chuyện này Đỗ Anh Vũ không biết