Tam Nương ngất lịm, thân thể toàn là máu.
Đỗ Anh Vũ vội vã nâng nàng lên, kĩ lưỡng quan sát một hồi.
“Đây là...” Đỗ tiểu tử từ trên người nàng có thể dễ dàng tìm ra hàng loạt vết thương, đây đều là nàng lúc trước vì đột phá vòng vây mà phải chịu thương tổn.
Ban đầu Hổ Tam Nương còn có thể tự động vận khí để cầm máu, chỉ là...
Thể xác mệt mỏi, nguyên khí tiêu tán.
Sau một thời gian thì vết thương tự động chảy máu, việc mất máu quá nhiều dẫn đến việc nàng ngất xỉu.
Đỗ Anh Vũ cũng từng bị thương kiểu này, hắn hoàn toàn hiểu việc lúc này chính là tìm ra vết thương để cầm máu.
Điều này không khó, Đỗ Anh Vũ rất nhanh tìm ra.
Tay chân của nàng đều có vết thương, dài nhất là ở phía sau lưng, may mắn nàng có mặc giáp da, tất cả vết thương đều không quá sâu nhưng lại rất nhiều.
Cất người nàng đều là máu, nếu băng bó thì chỉ có thể bó toàn thân.
Ách!
“Đây...! chẳng phải là tình huống cẩu huyết thường gặp trong tiểu thuyết hay sao?” - Đỗ Anh Vũ chẳng hiểu ra sao lại bật ra cái suy nghĩ này.
Xong rồi hắn khẽ nâng Hỗ Tam Nương lên, lấy tay thử vỗ vỗ vào mặt nàng, miệng hỏi:
- Tam Nương! Tam Nương! Tỉnh lại đi!
Đáng tiếc...
Hổ Tam Nương lúc này đã ỉu xìu, không một chút phản ứng.
Con mẹ nó!
Thiếu niên chửi thề một tiếng, không thể làm gì khác được nữa, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, cắn răng nói một tiếng:
- Đây là cứu người! Tam Nương...!đừng trách ta!
...
Chẳng biết bao lâu sau, Hổ Tam Nương từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu nàng đau như búa bổ, cả người hư nhược, miệng thều thào hô lên:
- Nước! Cho ta nước....
- Nước không có! Có rượu thôi! Uống tạm không? - Đáp lại nàng là một giọng thiếu niên non nớt, bất cần.
Tam Nương nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng cảm thấy có người nâng nàng dậy, đặt một thứ gì đó cứng cứng hình trụ vào môi nàng rồi từ từ đổ vào.
Một thứ chất lỏng chảy xuôi vào cổ họng.
Cay xè!
Khó uống!
“Khụ!!!” Hổ Tam Nương sặc lên một tiếng, không ngừng ho khan, nàng vùng vằng đẩy tên thiếu niên đang đỡ mình ra, sặc sụa ho một tràng dài.
Đỗ Anh Vũ hơi lui nhẹ ra sau, nhìn bình tre đựng rượu của mình, gật gù tâm đắc nói:
- Quả đúng là tiên dược! Vừa có thể giúp nàng lau vết thương, vừa có thể giúp nàng giải khát! Hắc hắc!
- Ngươi...!- Hổ Tam Nương ho đến nước mắt nước mũi tèm lem, nàng không bớt khát chút nào mà thậm trí lại còn gia tăng.
Nàng cần nước, tên khốn này lại cho nàng uống rượu?!
Cmn!
Thiếu nữ không nhịn nổi cũng phải chửi bậy.
Chỉ là ít nhất nàng đã tỉnh trở lại, hiện tại đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên nước mắt, nhìn bộ dạng đáng ăn đòn của hắn, nàng hận bản thân mình lúc này quá hư nhược, không thể xé tên này ra làm hai.
Đỗ tiểu tử cũng nhìn nàng, ý vị thâm trường, bộ dàng của nàng hiện tại khác xa lúc trước, Hổ Tam Nương lúc này bộ dạng tiều tụy, đầu tóc bù xù, quần áo rách nát chông chẳng khác nào vừa đi chạy loạt chở về.
Chỉ là thiếu nữ này thường ngày ngạch khí, nữ Hán tử, nay lại xuất hiện với bộ dạng yếu nhược, mong manh thì bỗng dưng từ nàng lại sản sinh ra một ý vị đặc biệt.
Rất giống một con mèo bị bỏ rơi!
- Ngươi...!nhìn cái gì, cẩn thận ta móc mắt ngươi!
Nhìn thấy tên kia ánh mắt bỉ ổi, Hổ Tam Nương càng phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại hắn, sau vì toàn thân bỗng đau nhức, nàng mới ý thức được bản thân lúc này ra sao.
Toàn nhân thương thế của nàng đã được băng bó cẩn thận, quần áo cũng bị người xé đến tùm lum để tiện cho việc băng bó.
— QUẢNG CÁO —
Đặc biệt!
Quần dài của nàng bị xé thành quần đùi, khoe ra đôi chân thon dài, áo yếm cũng đã bị người cởi ra để tiện cho việc băng bó phía sau lưng....
Nhận ra được trên người thay đổi, Hổ Tam Nương sững người bất đồng như hoá thạch...
Các sắc thái trên khuôn mặt nàng biến hoá khôn lường.
“Quần áo của ta...!bị người cởi rồi...!”
“Trong sạch của ta...”
“Ta...!bị một tên nhóc con nhìn thấy hết mất rồi!!!”
“...”
Hàng loạt các suy nghĩ hỗn loạn diễn ra trong đầu nàng, khiến cho nàng toàn thân như chết lặng, hoàn toàn không để ý tới một tên tiểu tử đang lượn lờ trước mặt mình.
Đỗ Anh Vũ nhìn Hổ Tam Nương thần sắc như mất hồn, ánh mắt không có tiêu cự liền thử vẫy vẫy bàn tay trước mắt nàng, ra hiệu cho đối phương.
- Hây! Hây! Này! Còn tỉnh táo không vậy?
Gọi một lúc không thấy người trả lời, hắn bĩu môi nói:
- Chỉ là cởi đồ để tiện cho việc băng bó thôi mà, làm gì phải shock nặng đến vậy?
Đột nhiên, thiếu nữ cả người như phát điên, sồ lên tóm lấy hắn, đề ngược tên tiểu tử này xuống, hai tay bóp lấy cổ của Đỗ tiểu tử, nàng như hoá điên, ánh mắt tệ long lên sòng sọc, miệng gầm thét:
- Ta giết ngươi!!!
Đột nhiên không có chuẩn bị, Đỗ Anh Vũ ngay lập tức trúng chiêu.
“Con mẹ nó!! Sơ ý rồi!” Đỗ Anh Vũ ra sức vẫy vùng, hai tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, mong muốn có thể cạy tay của Hổ Tam Nương ra khỏi cổ mình.
Chỉ là nữ nhân này quá mãnh, hắn không thể lấy ra được.
Hổ Tam Nương thì như mất lý trí, không ngừng bóp chặt lấy, miệng liên tục gào thét:
- Ta giết ngươi! Ta phải giết ngươi!
Âm lượng của nàng lớn đến mức Đỗ Anh Vũ sợ chưa chết ngạt đã chết vì đinh tai nhức óc, cả người vì thế mà choáng váng.
“Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao?” Một tia suy nghĩ xẹt qua đầu hắn.
Mẹ kiếp!
Ta lại chết vì cứu người?
Chết vì làm người tốt?!
Con mẹ nó!!
Đéo!!!!
Đỗ Anh Vũ cái khó ló cái khôn, buông tay ra khỏi tay nàng, hai tay nhỏ hoá thành “Long Trảo Thủ” của Châu Tinh Trì, hướng về ngực của nàng phóng tới.
Một cỗ cảm xúc mềm mại truyền đến tay, Đỗ Anh Vũ không có hưởng thụ, hắn ánh mắt hung ác, nhìn thiếu nữ trước mặt như thể muốn nói:
“Ngươi bóp ta! Ta cũng bóp ngươi!”
Quả nhiên đòn hiểm có hiệu quả, Hổ Tam Nương như bị điểm huyệt, nàng sững người, sắc mặt biến ảo liên tục, vô tình hơi buông tay ra khỏi cổ hắn.
Đỗ Anh Vũ nhân cơ hội này, luồn chân đạp một phát vào bụng nàng, đẩy nàng ra xa.
Hổ Tam Nương toàn thân rung động, ngã ra phía sau, nhưng sau đó lồm cồm bò dậy, ánh mắt đỏ au như đang khóc, thừa thẹn lại vừa giận khiến miệng nàng thổ huyết, nhìn Đỗ Anh Vũ mà gầm lên từng chữ:
- Ta...!giết ngươi!
Đỗ Anh Vũ vội vã lùi ra sau, giữ khoảng cách với nàng, dùng tay xoa xoa cái cổ, miệng chửi ngược lại:
- Tổ sư con điên! Ta cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta! Mẹ kiếp! Ngon thì tới, ta với ngươi xem ai chết trước!!!
Gọi là nới ra khoảng cách nhưng Đỗ Anh Vũ lưng đã chạm tới cách của cái lồng.
Cái cũi hổ này quá nhỏ, Hổ Tam Nương cách hắn cũng chỉ vài bước chân, Đỗ tiểu tử lúc này là đang
chửi 18 đời tổ tông của tên nào làm ra cái cũi này!
Thật không thể làm được một cái nhà giam tiêu chuẩn hay sao?
May mắn cho Đỗ Anh Vũ, Hổ Tam Nương nàng đã dùng hết sức bình sinh vào đợt tấn công lúc nãy, hiện tại toàn thân của nàng đều đã hư thoát, có thể ngăn không có bản thân ngã sấp mặt đã là may mắn rồi!
— QUẢNG CÁO —
- Ta...!giết...!ngươi!
- Tới a! Ngon thì nhào vô! Chắc ta sợ!
- Ta...!giết...
- Câm mồm hoặc đổi câu khác đi, đúng là nữ nhân ngu xuẩn!
- Ta...
- Câm!
Hai người khoảng cách chỉ có vài bước chân, nhưng một kẻ thì không còn lực xông tới, một kẻ thì không dám xông tới, thế là một trận đấu võ mồm liền diễn ra.
Rõ ràng ở lĩnh vực này Đỗ Anh Vũ chấp 3 Hổ Tam Nương cũng được!
Đang trong lúc Hổ Tam Nương cảm thấy nàng sắp bị tên này chửi cho tức chết thì từ phía ngoài hang động, mấy tên lính gác xông tới.
Ngoài ra còn có hai nữ nhân, tuổi trung niên cũng đi theo ngay phía sau.
Bọn hắn mang theo một chiếc hộp gỗ, tiến vào bên trong hang động.
Lúc tiến lại gần chỗ cái cũi, mấy tên lính gác nhìn hai người bên trong đối với nhau bộ dạng hằm hè, người sống ta chết liền chẳng hiểu ra làm sao.
Bọn hắn chẳng phải là đồng bọn sao?
Sao lại thành thế này rồi?
Một tên trong số đó lên tiếng hỏi:
- Các ngươi...!sao lại gây gổ rồi?
- Nàng bị điên rồi! Lính gác đại ca! Ta yêu cầu đổi phòng giam! - Đỗ Anh Vũ vội vã quay