Ngày từ lúc sáng sớm, Tống doanh đặt tại Ung Châu đã mở cửa đón khách.
Đám lính canh nheo mắt nhìn phía xa, khi chứng kiến từng đợt xe hàng nối đuôi nhau dài không thấy điểm dừng tiến đến chỗ bọn hắn thì tất cả đều reo hò nhảy nhót.
Bọn hắn đã đợi chuyến hàng này như hạn hán đợi mưa, một ngày hàng chưa tới thì liền thấp thỏm một ngày, cuối cùng thì sau chuỗi ngày hoang mang, lương thực của bọn hắn cũng đã được vận chuyển đến.
Khi xe hàng đỗ lại ngay trước cửa doanh, mấy tay lính canh gác theo thủ tục thì vẫn phải kiểm tra hàng hoá, qua loa làm dáng một hồi, mấy gã lính gác nhanh chóng gọi người bên trong chạy tới dỡ hàng để vận chuyển đi vào.
Một tên sĩ tốt hấp tấp chạy tới trước Tống doanh soái trướng chắp tay bẩm báo:
- Bẩm báo công tử, lương thực đã được chuyển đến, hiện tại đã đặt vào bên trong doanh trại!
Ở phía bên trong, Cao Nghiêu Khanh thái độ tỏ ra tương đối bình thản, hắn chỉ gật gù nhẹ một cái, đầu gối tay của hắn vẫn đặt trên cái bàn trà trước mắt, bàn tay mở rộng chống lấy cái cằm, bộ dạng lười biếng nâng lên cánh tay còn lại, phất tay hai cái cho tên lính đó có thể lui xuống.
Biểu lộ của họ Cao hoàn toàn ngược lại với sự vui mừng của đám lính dưới trướng.
Có lương thực lòng liền không hoảng hốt, cái đạo lý này ai cũng hiểu, đám Tống nhìn thấy lương thực về thì thở ra được một hơi, nội tâm trở nên nhẹ nhàng.
Chung tay vác lên từng thạch lương nặng trĩu mà đám người trên môi ai nấy cũng hiển hiện nụ cười, khí lực đi đường cũng vững trãi hơn rất nhiều.
Cao Nghiêu Khanh ngược lại không cảm thấy có gì đặc biệt, dù sao chuyện này là nắm trong dự tính của hắn, Lưu Kỹ ngồi bên cạnh đó sắc mặt cũng biến chuyển chút nào, bình bình như không, chỉ là trong có có đôi chút ngờ vực, hắn liếc sang bên chỗ họ Cao, chẹp miệng nói:
- Nghiêu Khanh, lương thực chuyển đến lại không phải hướng từ Tân Châu mang tới, nói đi, thật ra ngươi giấu chúng ở đâu rồi?
Cao Nghiêu Khanh nâng ly nhấp ngụm trà, ánh mắt thì liếc xéo nhìn Lưu Kỹ, cười như không cười nói:
- Kỹ, có những chuyện nên hỏi, có những chuyện không nên hỏi...
Lưu Kỹ thấy tên này không muốn nói thì cũng chỉ có thể hừ lạnh, hậm hực nghĩ
“Đến cả ta cũng không tin sao? Hừ! Không nói thì thôi, có gì đặc biệt hơn người?!”
Họ Lưu không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, đặc biệt là trước một kẻ lớn lên cùng với mình như Cao Nghiêu Khanh thì việc này càng vô ích.
Chỉ cần quét mắt một cái thì Cao Nghiêu Khanh liền nhận thấy tên trẻ trâu này lại giận dỗi rồi, hắn liền lắc đầu cười nhẹ, nói:
- Ngươi thật ra là nên quan tâm đến đám phản loạn ở mạn Bắc thì hơn, Lưu Quang Thế lúc này hẳn là đã đến rồi ha ha...
- Ngươi thật tin đám loạn tặc này đánh được Tân Châu? - Lưu Kỹ trợn mắt hỏi lại.
Tráng binh lợi hại thế nào thì ngày đó Lưu Kỹ đã được lĩnh giáo, nhưng lúc đó địa điểm quyết chiến lại là tại bìa rừng gần sông, địa hình nơi đó gập ghềnh hiểm trở khiến người người Tráng càng trở nên nguy hiểm, Tráng binh trên rừng không khác gì cá vào nước.
Họ Lưu không thể không thừa nhận tại nơi hoang dã, Tráng binh rất mạnh.
Nhưng công thành chiến lại là một câu chuyện khác à?
Tân Chân thành không lớn nhưng tường thành cao, cũng tương đối vững chắc.
Nếu thật sự muốn công thành thì với chỉ vỏn vẹn mấy ngàn người, không có máy ném đá, không có lầu công thành, chỉ dựa vào mấy cái thang mây thô sơ thì Lưu Kỹ thật không tin Tráng nhân có thể nhanh chóng hạ thành như lời Cao Nghiêu Khanh đã nói.
Họ Cao khẽ lắc đầu, hời hợt đáp lại:
- Ung Châu thành không lớn sao? Tại sao trong một đêm vẫn bị hạ?
- Chuyện này...!- Lưu Kỹ cứng họng.
Mặc kệ là nguyên nhân thì việc Ung Châu thành bị hạ trong một đêm là sự thật trước mắt, Lưu Kỹ cũng không phải là kẻ thích dùng ngụy biện để chống chế.
Nhấp lên ngụm trà, Cao Nghiêu Khanh thoải mái nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
- Ta tại Hoành Châu chính mắt nhìn thấy “tên đó” công thành, có thể xem như mở mang kiến thức, ha ha, thằng nhóc đó phải nói dị biệt khó tả, nếu Tân Châu bên trong binh hùng tướng mạnh thì không có chuyện, nhưng nếu quân số chưa kịp bổ xung thì mất thành chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...
- Thằng nhóc đó lợi hại lắm hả? - Lưu Kỹ đến giờ phút này vẫn không thể tin nổi rằng kẻ đầu têu cho cuộc phản loạn cũng như là thủ lĩnh của đám phản quân lần này lại là một thằng nhóc 9-10 tuổi.
Nếu không phải là Cao Nghiêu Khanh nói mà là một kẻ khác, Lưu Kỹ khẳng định sẽ khuyên tên đó đến chỗ y sư, khám lại đầu óc.
Cao Nghiêu Khanh nhìn bạn mình ngờ vực thì ha hả cười nói:
- Thằng nhóc này nói lợi hại cũng được, quỷ quyệt cũng được, nhưng nó có một điểm yếu chí mạng...!đó là thích chơi kỳ binh, quá nặng thủ đoạn!
- Kỳ binh tốt ở chỗ xuất kỳ bất ý, khiến đối thủ khó lòng phòng bị...!thế nhưng lại không có tính bền bỉ, gặp tay mơ thì có thể thắng rất nhanh, thế nhưng nếu gặp kẻ kinh nghiệm dày dặn thì lại không thể làm được gì.
Lưu Kỹ một bên nghe Cao Nghiêu Khanh cười nói thì trợn mắt nhìn lại, nửa ngày mới thốt ra một câu:
- Nghiêu Khanh, ta có cảm giác ngươi đang chửi ta?
Cao Nghiêu Khanh cũng chẳng phủ nhận, nhàn nhạt đáp:
- Kỹ, ngươi rất tốt, nhưng quá thiếu kinh nghiệm, lần này coi như là luyện binh rèn dũa một phen, ăn thiệt thòi là tốt.
- Hiện tại, thằng nhóc đó là nên cầu trời là Lưu Quang Thế không đến kịp, cầu trời là không bị hắn cho người bao vây đi...!- Cao Nghiêu Khanh ánh mắt híp lại, nụ cười càng lúc càng bất thiện:
- Nếu thật để Quang Thế vây chặt lại...!thì đến cả ta cũng khó có thể thoát thân nổi!
- Lưu Quang Thế tên này...!chính là một viên đá hầm cầu chính hiệu, vừa thối lại vừa cứng!
Cao Nha Nội hành sự xưa này đều tự tin vô cùng, hiếm có kẻ nào có thể khiến hắn thừa nhận bó tay không có cách giải quyết.
Lưu Quang Thế vừa vặn lại chính là một trong số ít đó.
Trong mắt Cao Nghiêu Khanh, họ Lưu chính là khắc chế cứng của những kẻ thích dùng thủ đoạn âm mưu như Đỗ Anh Vũ.
...
Trời chiều dần dần buông xuống, phía chân trời, ánh dương quang tàn lụi tựa như một mảng huyết sắc.
Đừng trên tường thành Tân Châu duỗi mắt nhìn ra phía xa xăm, Đỗ Anh Vũ đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, giữa mùa hạ, hắn lại có cảm giác như là đang có một đợt không khí lạnh từ bốn phương tám hướng bao phủ mà đến, ép sát tới tạo thành những xoáy đem bản thân hắn cuốn vào bên trong, đè ép đến từng tế bào, ép lấy những tia ấm áp cuối cùng trên người hắn.
Tại khu vực phía Bắc Tân Châu thành, một khu vực vốn dĩ trống trải thế mà giờ đây đã chật ních bóng người.
Tinh kỳ phấp phới, người hô ngựa hí, vạn người tạo thành một liên doanh mấy dặm, quân uy có thể nói là cực thịnh.
Con mẹ nó!
Ta có phải là quá đen đủi rồi không?
Đỗ tiểu tử âm thầm chửi một tiếng, cảm thấy số phận trêu ngươi.
Hắn ngày đó vừa đánh được Tân Châu, niềm vui chưa được bao lâu thì phát hiện ra đây là tòa thành chết, nhận thấy có điều không ổn, Đỗ Anh Vũ ngay lập tức cho binh rút lui...
Nhưng hắn vẫn là chậm một bước!
Binh mã vừa ra khỏi thành thì quân của Lưu Quang Thế đã từ phía Bắc ập đến, hai bên va chạm một hồi, Tráng binh sau trận chiến tại Tân Châu thể lực đều đã giảm sút, vấp phải quân của họ Lưu người đông thế mạnh, đánh không lại, chỉ có thể cun cút quay trở lại Tân Châu đóng cửa tử thủ, chờ Tống binh công thành.
Đợi nửa ngày trời không thấy động tĩnh, Đỗ Anh