Cuối tháng 9 năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1 (1120)
Hạ tàn, ve sầu ngừng kêu, mùa mưa cũng đã hết, thời gian tiến vào giữa thu.
Lúc này là thời khắc chuyển giao từ nửa đêm đến lúc rạng sáng, ước chừng còn khoảng một canh giờ nữa là tới bình minh, vào cái thời điểm này là lúc tiết trời lạnh nhất đồng thời cũng là tối tăm nhất.
Đông Hải Yên Hưng thành địa thế chính là gần sông giáp biển, tại phía ngoại thành sương đêm đã sớm từ bốn phương hội tụ, khiến không gian nơi đây tựa như bị phủ lên một tấm lụa trắng mông lung, tầm nhìn vì thế mà bị hạn chế, ngoài ba trượng liền không thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên tường thành, đám lính gác tập trung tốp năm tốp ba quanh những chậu than hồng, tán gẫu những chuyện linh tinh, chuyện đời, chuyện người, chuyện gia đình, chuyện thiên hạ...
Sau một buổi gác đêm, trên khuôn mặt đám lính ai ai cũng khó dấu được khỏi sự mệt mỏi, uể oải ngồi xổm tại một góc, chỉ đến khi mấy tay trưởng quan đi tuần thì bọn hắn mới giật mình bật dậy, cố tỏ vẻ nghiêm trang đứng về vị canh gác.
Đám lính này đều là tân binh mới được tuyển chọn cùng huấn luyện mấy tháng trước, tố chất kém cỏi là chuyện dễ dàng hiểu được, dù sao thì từ lúc Mâu Du Đô tiếp quản đám người này thì cũng chỉ mới có vài tháng mà thôi.
Mấy gã trưởng quan tuổi đa phần đều không quá lớn, thế nhưng tất cả đều là lão binh, thân thể mang thương tật nên không thể ra trận được nữa, hiện tại lui về sau hỗ trợ huấn luyện tân binh, coi như là dùng một chút kinh nghiệm ít ỏi của mình làm ra cống hiến, hi vọng đám Tân binh này mau chóng trưởng thành.
Mà ở cái mảnh đất này không thiếu những người như bọn hắn.
Từ trên tường thành nhìn vào bên trong, toà thành này lúc bọn hắn mới tới thì chỉ là một vùng Sơn cốc hoang vu cho đám lưu dân trú ngụ, hiện tại các toà viện tử, các mái nhà tranh mọc lên san sát, dần mơ hồ có hình bóng của những khu huyện thành sầm uất, mọi thứ biến đổi quá nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm giác mỗi ngày trôi qua là một ngày thay đổi, nếu không phải bọn hắn là tận mắt chứng kiến sự biến chuyển từng ngày ấy thì hẳn có đánh chết cũng thể không tin.
Vùng đất này...!có hi vọng.
Tầm nhìn chuyển dịch, cách đó không xa, tại một khu đồng ruộng ngoại thành Yên Hưng, mặc cho sương lạnh vẫn còn chưa tan hết, một tiểu mập mạp độ 13-14 tuổi đã dậy từ rất sớm ở tại nơi này làm việc, cả người hắn lúi húi vung lên cái liềm, cẩn trọng gạt lấy một đám lúa rạ.
Duỗi mắt nhìn về phía cánh đồng mà trên danh nghĩa thuộc về mình, hiện tại đến lúc thu hoạch, nhìn những cọng lúa chín vàng ươm trên tay, đột nhiên trong lòng Hoàng Nghĩa Hiền dâng lên một niềm cảm xúc khó tả.
Nửa năm trời lao tâm khổ tứ, giờ thành quả hiện ra trước mắt, tiểu mập mạp có chút lâng lâng.
Đương nhiên hắn cảm thấy thành tựu không phải chỉ vì số thóc lúa hoa màu của mình đã thành thục, hắn là bị những nét vui mừng khốn xiết của đám nông phu trong mùa thu hoạch ngoài kia ảnh hưởng lấy, khiến cái cảm giác hạnh phúc trong lòng gia tăng thêm gấp bội.
Khuyến Nông Sứ hắn làm danh xứng với thực.
Ta! Hoàng Nghĩa Hiền là có giá trị!!
Y y tự sướng một hồi khiến hắn thiếu chút ngẩng đầu lên trời cười to, may mà kìm lại được, nơi này không phải chỉ có mình hắn, phải cố kìm lại lấy giữ hình tượng.
Ai mà ngờ nổi một tên tiểu đạo sĩ của Trấn Vũ Quán, chuyên tu Phong Thuỷ Thuật không đi làm thầy Phong Thuỷ mà lại chạy tới mới này cùng một đám dân chúng khai khẩn ruộng đất cơ chứ.
Đây cũng có thể coi như Đỗ tiểu tử có ánh mắt độc đáo, đặt Hoàng mập mạp vào một cái vị trí không thể phù hợp hơn.
Làm thầy Phong Thuỷ đi xem hướng đất, dựng nhà xây mồ cho đám nhà giàu?
Mẹ kiếp, quá phí phạm, quá đại tài tiểu dụng.
Hoàng Nghĩa Hiền hắn chỉ có thể làm Nông!!
Đó chính xác là những gì Đỗ tiểu tử suy nghĩ lúc trước.
Nông sự vào bất luận nơi nào, thời điểm nào đều là gốc rễ của gốc rễ, cơ sở của cơ sơ.
Nói nông nghiệp là nền tảng lập quốc cũng không ngoa.
Đối với việc này Đỗ tiểu tử là dốc hết vốn liếng, từ việc cho người đào mương tưới tiêu, ủ phân bón cây, dùng vỏ sò vỏ ốc ngoài biển giã nhuyễn để dưỡng đất cho đến hướng dẫn Hoàng Nghĩa Hiền các loại hình thức luân canh, xen canh...!có thể nói những gì hắn có thể làm đều đã làm.
Năm đầu canh tác Đỗ Anh Vũ cũng không có mong thu hoạch đầy bồn đầy bát, chỉ cầu mong chất lượng đất đai nơi này sẽ càng ngày càng tốt lên, càng lúc càng màu mỡ, sau vài năm có thể bắt kịp với đồng bằng thì hắn đã thỏa mãn rồi.
Bản thân Đỗ Anh Vũ có hạn chế, hắn chỉ giỏi lý thuyết nhưng không phải hắn là còn có một tiểu Thần Nông hay sao?
Đỗ Anh Vũ có được Hoàng Hiển Nghĩa là như vớ được vàng, ngày đó khi biết con hàng này tại nông nghiệp có thiên Phú dị bẩm thì không nhiều lời ngay lập tức bắt trói mang đi, trong mắt của họ Đỗ thì tầm quan trọng của tên mập mạp này có lẽ chỉ sau mỗi Tô Hiến Thành mà thôi.
Tại cái toà lãnh địa này, Khuyến Nông Sứ hẳn cũng là chức vụ thân dân nhất.
Không giống những người khác có phần xa cách cao cao tại thượng thì Khuyến Nông Sứ đơn giản chính là cùng dân trồng trọt, cùng dân lao động.
Thời cổ đại nông phu 9 phần là mù chữ, đều là người thô thiển, ngươi muốn dạy bọn hắn tất nhiên không thể giống như các tiên sinh dạy học sinh học vẹt như ở trường học, tốt nhất chính là tự thân làm mẫu, cầm tay chỉ việc.
Sau thì thông qua những nhóm người được dạy bảo trước đó để truyền lại cho những người khác, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như vậy mới mong có thể lan rộng thành quả.
Đỗ Anh Vũ còn từng muốn mở một tòa Nông học viện, dùng Hoàng Nghĩa Hiền để đào tạo các kỹ sư nông nghiệp, giúp đỡ nông dân có những nền tảng kiến thức tốt nhất trong chuyện đồng án.
Tất nhiên đó là chuyện của tương lại.
Lần này cũng vậy, thay vì đứng trên bờ ruộng, nấp trong bóng cây gọi người tới giúp đỡ thu hoạch thì Hoàng Nghĩa Hiền là muốn chính tay mình thu hoạch lấy thành quả.
Chỉ có trực tiếp làm mới hiểu lao động vất vả ra sao.
Gai lúa, cỏ cứng cắt qua da, một lần bị đâm phải là trên cơ thể lưu lại những vệt đỏ ửng, liềm gặt cũng không phải dễ dùng, dùng ít sức thì cắt không được lúa rạ, dùng nhiều sức lời dễ dàng gây thương tổn bản thân.
Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, mùi của bùn đất hôi tanh trực tiếp bốc lên mặt mặt.
Cặm cụi đến lúc mặt trời lên thì cả người Hoàng Hiển Nghĩa đã ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay là sương lạnh nữa.
Hắn là làm thật, lao động thật, chí ít đám nông phu cùng quân tốt đang thu hoạch vụ mùa đều cho là thật, tất cả đều bừng bừng cao hứng nhìn xem một tiểu tử mập mạp dùng vải đay bao lấy đầu, quần áo cũng bằng vài đay, bộ dạng cùng dân chúng xung quanh chẳng khác gì nhau, cũng là đang cặm cụi làm việc.
“Khuyến Nông Sứ đại nhận cũng phải tự mình động thủ thu hoạch, chúng ta phải nhanh tay lên một chút rồi qua giúp đỡ hắn.”
“Đứa nhỏ này...!thật là!”
Mặc cho Hoàng Nghĩa Hiền trước đó phản đối thế nhưng cái suy nghĩ này vẫn là vang lên trong đầu mỗi người ở đây.
Thời gian dài cúi người, Hoàng Nghĩa Hiền dần cảm thấy tại vùng eo của mình tê mỏi, khua liềm liên tục cũng khiến tay cùng bả vai của tiểu mập mạp đau nhức vô cùng, nhưng mà có hề gì, Hoàng mập mạp sung sướng nhận lấy.
Lao động vui vẻ quên cả thời gian, chỉ đến khi mặt trời lên cao, nửa ngày cúi khiến cả người của hắn nhức mỏi chịu không nổi nữa thì hắn mới lội lên bờ, uống lấy ngụm nước trà trong ống tre, khè một tiếng thống khoái.
Đám nông dân thấy hắn cuối cũng chịu lên liền chạy tới, nói muốn giúp hắn thì hoạch rồi mặc kệ lời ngăn cản của họ Hoàng, lũ lượt lao xuống đồng ruộng, giúp Hoàng Nghĩa Hiền làm nốt công việc giang dở.
Lắc đầu cười khổ, hắn biết đấy là người khác có lòng, không phải vì xu nịnh, là chân thành dùng hành động để cảm tạ hắn.
Thời phong kiến dân phong chất phác, nông phu hầu như đều không học chữ, không có kiến thức, cũng không hiểu nhiều đạo lý, thế nhưng dân tâm kì thật không hề rườm rà khó hiểu, chỉ cần người thật tâm vì bọn họ, thật tâm muốn tốt cho bọn họ thì người dân có thể vì ngươi mà móc tim móc phổi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhìn đám người trên đồng túm năm tụm ba, chân tay lấm lem bùn đất nhưng ai nấy cũng bừng bừng hi vọng, Hoàng Nghĩa Hiển bất giác nhé răng cười, khuôn mặt mập ú căng phồng, mắt