Nội đường Quách phủ:
- Quỳ xuống!
- Ta không quỳ, nam nhi đầu gối có hoàng kim, không thể quỳ!
Tình cảnh này có chút quen thuộc.
Vẫn là thiếu niên năm đó.
Nhưng người còn lại đã được thay bằng một trung niên đại thúc.
Đỗ Tướng râu tóc tức đến dựng ngược, ngón tay run run chỉ vào tiểu tử trước mắt.
- Phản rồi, phản thật rồi!
Hắn chính là muốn con trai học thành người nên mới cho hắn tuổi nhỏ một mình vào kinh.
Nào ngờ vừa xa nhà thằng nhóc con này liền bộc lộ bản chất.
Vô pháp vô thiên tiểu thái tuế!
Đây là cái mẹ gì danh hiệu?
Hắn Đỗ Tướng vừa mới vào kinh, nghe đám người bàn luận về con hắn, thể diện coi như mất hết.
Hỏi hắn làm sao không tức điên lên.
Đỗ Tướng phẫn nộ quát lớn:
- Không dạy con là lỗi của cha, một năm này không ở, tiểu tử ngươi đã quên mất Đỗ gia gia pháp như thế nào rồi, nay ta cho ngươi nhớ lại.
Vừa nói dứt lời, Đỗ Tướng như biết làm ảo thuật từ bên hông lấy ra một cây côn gỗ.
Thấy lão cha tính chơi mình thật, Đỗ Anh Vũ liền hốt hoảng.
- Cha, ngài bình tĩnh nói chuyện, chuyện đâu còn có đó, cái gì cũng từ từ nói...
Đỗ Tướng tất nhiên không nghe thằng ranh con trình bày, đánh một trận rồi tính tiếp, tay hắn lăm lăm cây gậy gỗ.
Hắn mặc dù xuất thân quan văn nhưng tướng tá lại rất bệ vệ, xuất thủ hẳn cũng không nhẹ.
Đỗ Anh Vũ thấy lão cha thật là muốn động thủ không động khẩu, hắn không nhiều lời nữa, quay đít nhỏ chạy.
Đỗ Tướng cũng không buông tha, đuổi giết theo sau, miệng quát lớn:
- Nghịch tử, ngươi đứng lại!
- Ngài đứng lại ta liền đứng lại! - Đỗ Anh Vũ tất nhiên không nghe theo, "ngươi bảo ta đứng ta liền đứng? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy" Hắn vừa chạy vừa nghĩ.
- Ngươi đừng chay!
- Ngươi đừng đuổi!
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện cảm động theo phong cách "Đố anh bắt được em!!!! Không bắt được làm chó!" của hai cha con diễn ra quanh phòng.
Đáng tiếc Đỗ tiểu tử chân ngắn, chạy chưa được bao lâu liền bị Đỗ Tướng tóm lại, Đỗ Anh Vũ quay ra nhìn lão cha đang thở hồng hộc, mắt long lên sòng sọc tựa như mãnh thú liền hoảng sợ không thôi, luôn miệng cầu xin:
- Cha, tha cho ta đi.
Ta biết lỗi rồi.....
Nhưng không ăn thua!
Đỗ Tướng lộ vẻ quyết tâm, gầm giọng:
- Hôm nay không đánh có ngươi mẹ cũng không nhận được ra, ta không mang họ Đỗ....
- Ngươi nói ngươi định đánh hắn cho ai cũng không nhận được ra cơ?
Đang lúc nguy cấp, chợt ngoài cửa có tiếng nữ nhân lạnh lùng vang lên, Đỗ Anh Vũ nghe thấy âm thanh này, mắt liền sáng như đuốc, lòng thầm nghĩ “cứu binh tới rồi.” liền một mạch chạy thẳng về phía nữ nhân ngoài cửa, ôm chặt lấy nàng, đáng thương nói:
- Mẹ, ta nhớ người lắm.....
Người đến là mĩ mạo thục phụ, nàng nhìn qua khoảng 30 nhưng bảo dưỡng rất tốt nên khó lòng mà đoán được chính xác tuổi.
Đỗ Anh Vũ có khuôn mặt đẹp đẽ cũng một phần đi truyền từ nàng.
Nàng tên Phạm Quyên, chính là mẹ của Đỗ Anh Vũ, nhìn đứa con trai hơn năm trời xa cách, Phạm Quyên không khỏi yêu chiều cưng nựng con trai nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt hắn, luôn miệng nói “Vũ nhi của mẹ....”
Đỗ Anh Vũ bình thường không thích cái kiểu này, có chút nổi da gà.
Nhưng đang trong thời khắc nguy hiểm, hắn phải bám chặt lấy nhành cỏ cứu mạng trước mắt.
Đỗ Tướng nhìn thấy vợ mình tới liền có chút giật mình chột dạ.
Ách! Phu nhân....
Nhưng sau vì cố giữ thể diện vẫn mạnh miệng quát:
- A Quyên ngươi tránh ra, để ta dạy dỗ đứa nghịch tử này.
Phạm Quyên tất nhiên không đồng ý, nàng như gà mái bảo vệ gà con, hướng về phía Đỗ Tướng nói:
- Ta chính là không cho phép ngươi động vào con ta, có giỏi ngươi đánh cả ta....
- Ngươi.....ngươi! - Đỗ Tướng phẫn nộ chỉ tay về phía vợ.
Sau đó thở dài uất ức, hắn chỉ để lại một câu “con hư tại mẹ” lại cho nàng, rồi hừ lạnh một cái, buông tay không dám động thủ.
Đỗ Anh Vũ núp sau mông mẹ hắn, vẻ mặt đầy trêu tức:
“Đại ca, ngươi không làm gì được ta, ngươi chính là không làm gì được ta...”
Cứ như vậy, một nhà ba người đoàn tụ.
Dù cho có chút kì hoa.
Phạm Quyền quay xuống, xoa đầu con trai, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tạm thời trốn đi, đợi cha người hết giận rồi về.
- Yes sir!
Đỗ Anh Vũ cũng muốn chuồn đi, từ lúc hoàng cung về là hắn tới thẳng Quách phủ.
Hiện tại hắn muốn chạy đi tìm đám gia thần của mình một chút, phân công công việc.
- Vâng thưa mẹ, Vũ nhi đi đây!
Sau đó quay ra phía lão cha vẫy tay nói:
- Tạm biệt....."Phạm" tiên sinh, nói xong hắn liền chạy mất.
Đỗ Tướng nghe thấy tiểu tử này còn nhây, đùa cợt hắn, sắc mặt liền đen kịt.
Phạm Quyền nhìn thấy chống tức đến nổ phổi, sau lại nhìn thấy Đố Anh Vũ đã chạy đi xa, liền lắc đầu.
Nàng hướng Đỗ Tướng nói:
- Quách đại ca cùng con rể đã đợi người ở phòng khách một hồi, ngươi còn thời gian ở đây dạy dỗ Vũ nhi.
.............
Lúc Đỗ Tướng ra đến phòng khách, hai người kia đã ngồi được một lúc, hiện đang trò chuyện với nhau.
Ba người đã sớm gặp nhau ở điện Linh Quang từ trước nên những lời hỏi thăm không cần phải nói thêm, hiện tại Lý Càn Quyết và Quách Công Bình đang phân tích tình hình thế cục trước mắt.
Trước cho Đỗ Tướng nhập kinh.
Sau lại cho Đỗ Anh Vũ làm Thượng Lâm tử đệ
Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đang muốn làm gì?
Chỉ đơn giản muốn gia tăng thế lực cho Thái Tử hay vẫn còn dụng ý khác.
Cả ba người họp lại phân tích một phen.
Đỗ Tướng thăng quan, từ chính ngũ phẩm Hồng Châu tri phủ thành tòng tứ phẩm Đô hộ phủ sĩ sư.
Nhìn qua thì tưởng thăng 1 cấp nhưng quan trọng phải xem đó là vị trí nào.
Đô hộ phủ thời Đinh Đế chính là trưởng quản việc hình sự của nước.
Đứng đầu là Đô hộ phủ sĩ sư.
Đến Lý triều, quyền lực giảm bớt nhưng vẫn là một thực quyền quan chức ở kinh thành.
Đô hộ phủ kì thực không khác gì Đại Lý Tự về sau.
Làm thực quyền quan lại ở trung ương, nói Đỗ Tướng thăng một cấp nhưng chẳng khác nào thăng liền 3 cấp.
Quách Công Bình nhíu mày, Đỗ Tướng là anh họ hắn, nếu có vấn đề gì sợ Quách Gia cũng liên luỵ theo.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Ta nghĩ bệ hạ muốn nâng đỡ Đỗ gia làm một Tân quý mới.
Đỗ Tướng cùng Lý Càn Quyết gật đầu tán đồng ý kiến này.
Năm đó hoàng đế nâng đỡ Mạc gia, Lưu gia cũng là như thế.
Nói đến kinh thành tân quý không thể không nhắc đến ba nhà : Mạc, Đoàn, Lưu.
Bệ hạ thiện dùng ba nhà này vào các giai đoạn khác nhau để làm vũ khí chống lại các môn phiệt lâu đời.
Nhắc đến môn phiệt là phải nhắc đến 5 dòng họ quyền lực nhất Đại Việt hiện này : Lý, Lê, Dương, Quách, Nguyễn.
Họ Lý là tông thất, thuộc về hoàng tộc.
Họ Lê xuất phát từ tiền triều