Nắng mai phá tan hắc ám, thái dương chậm rãi nhô lên, dương quang nghiêng nghiêng từ cửa sổ tiến vào trong tĩnh thất, kim quang chợt lóe lên nơi ngón tay ngọc ngà.
Ngón trỏ giơ lên trước con mắt đầy tơ máu.
Nàng một đêm nay đã không ngủ.
Lê Phượng Nghi từ từ ngồi dậy, rồi khẽ khàng tiến đến trước bàn trang điểm.
Gương đồng hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp thướt tha có chút nhợt nhạt khiến người ta tiếc thương.
Trở lại Thăng Long lần này sẽ không còn chỉ là một chuyến viếng thăm đơn giản, nàng và muội muội sẽ phải ở lại đây rất lâu, rất lâu.
Có khi là một đời.
Ở sâu trong tâm nàng có một bí mật chẳng thể nói với ai.
Kinh thành nước rất sâu, điều này chắc không ai rõ được bằng nàng.
Nàng đời trước chết tại nơi này, đời này nàng càng thêm quý trọng mạng sống của mình.
Có đôi khi nàng nghĩ hay là vứt bỏ tất cả đi, sống một cuộc sống bình thản.
Mọi thứ đã trôi qua, cứ để nó qua đi...
Nhưng nàng không làm được, nàng không cam lòng.
"Két!"
Nha hoàn bưng chậu rửa mặt tiến vào trong phòng.
Nhìn thấy tiểu nương tử đã tỉnh dậy liền nhanh chóng tiến vào.
Lòng thì thầm kinh hãi, nàng chưa từng gặp tiểu nương tử nào xinh đẹp như tiểu cô nương trước mắt, mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần cảm thán ông trời bất công.
Dưới sự phục vụ của nha hoàn, Lê Nghi Phượng cũng nhanh chóng chỉnh đốn sửa soạn xong xuôi.
Nàng quay đầu nhìn nha hoàn nói:
- Muội muội của ta đã tỉnh giấc chưa?
Nha hoàn khép nép thưa:
- Bẩm quận chúa, tiểu quận chúa vẫn chưa...
Lê Nghi Phượng lắc đầu ngao ngán, muội muội nàng nàng hiểu, mặt trời đến mông cũng không dậy nổi.
Không chờ đợi nữa, Lê Nghi Phượng nhanh chóng đi ra ngoài, nha hoàn thấy vậy cũng đi theo, nàng hỏi:
- Quận chúa sáng sớm muốn đi đâu sao
Lê Nghi Phương bình thản đáp:
- Đi dạo một vòng.
- Điểm tâm sáng đã dọn xong, quận chúa dùng bữa xong rồi đi.
Lê Nghi Phượng lắc đầu, nàng nói:
- Không cần, điểm tâm kinh thành, đã lâu ta không nếm thử rồi.
..............................
Đỗ Anh Vũ dựa lưng nằm trên chiếc thuyền nhỏ.
Không phải trong mộng cảnh mà là thực tại.
Bầu trời thu trong xanh ngắt một màu, thuyền nhỏ lênh đênh trên Tây Hồ êm ả.
Tây Hồ hiện tại có tên Dâm Đàm, có nghĩa là hồ mờ sương.
Giơ chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, mặt hắn đầy đăm chiêu suy nghĩ, một nét mặt kỳ lạ trên khuôn mặt của đứa bé 8 tuổi.
Trên thuyền còn có người khác, gã mặt cương thi Công Đàm thì chắp tay đứng đó không nói lời nào, gã thuyền phu đội nón che kín nửa đầu vẫn đang đều tay xuôi mái chèo.
Gã thuyền phu râu ria xồm xoàm, tuổi ngoài 30, dáng thô cao, da đen nhám.
Hắn quay đầu thấy vị tiểu công tử đã tỉnh, trên tay cầm chiếc hộp gỗ không biết đang nghĩ gì liền cười hào sảng một tiếng phá tan không khí tĩnh lặng, hắn hỏi:
- Công tử, nghĩ gì vậy?
Đỗ Anh Vũ nhoài người đứng dậy, lắc lắc cái đầu thở dài nói:
- Cảm giác không giống lắm, khác hẳn tối qua....
Gã thuyền phu nghệt mặt ra, không hiểu vị tiểu công tử kia đang thì thầm cái gì.
Đỗ Anh Vũ ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh 1 vòng như tìm kiếm cái gì đó ở giữa mặt hồ mênh mông, rồi quay ra nói với gã thuyền phu:
- Trần Kình à Trần Kình, lần này ta bị kẻ khác chơi xỏ một vố rồi.
Gã thuyền phu tên Trần Kình nhìn vào chiếc hộp gỗ trong tay Đỗ Anh Vũ, cười lớn đáp:
- Công tử xưa nay chỉ có ăn người, giờ bị người ăn, thật lý thú nha.
Đỗ Anh Vũ trợn tròn mắt liếc gã.
- Ngươi còn cười ta, có tin là đuổi ngươi về quê chăn vịt ngay hôm nay không?
Trân Kình xua tay xin tha, rồi bình ổn dáng người, nghiêm túc nhìn Đỗ Anh Vũ
- Công tử, có cần ta.....
Rồi gã làm thủ thế cắt cổ giết người.
Công Đàm cũng mở mắt nhìn hai người, khàn khàn nói:
- Giết người.....để ta.....
Đỗ Anh Vũ mỉm cười nhìn 2 kẻ này, vào kinh hắn chỉ mang theo 2 người là Trần Kình cùng Công Đàm, một kẻ là tôi tớ, một kẻ là xa phu nhưng thực chất đều là cánh tay đắc lực của hắn.
- Lần này Công Đàm phóng hỏa thư viện, mượn cớ là để cho ta chạy ra ngoài, nhưng mục đích thật chính là để nhân lúc hỗn loạn lấy vật này.
Đỗ Anh Vũ giơ chiếc hộp gỗ ra, hắn thở dài nói tiếp:
- Lúc đầu nhận tên kia ủy thác, ta cũng có chút nghi ngờ, đáng tiếc lòng tham quá lớn lên liều một phen, bây giờ ngẫm lại chuyện không phải đơn giản như vậy.
Trần Kình cùng Công Đàm ngồi lặng im nghe Đỗ Anh Vũ nói, trong lòng thì băn khoăn suy nghĩ không kẻ kia lấy thứ gì làm vật trao đổi mà khiến vị tiểu công tử này động tâm rồi liều lĩnh hành động như vậy.
Trần Kình tò mò nhìn chiếc hộp rồi hỏi:
- Công tử, trong hộp này chứa thứ gì vậy?
Đỗ Anh Vũ nhìn Trần Kình một cái rồi đáp:
- Là thư tín.
Thư tín của Lê Văn Thịnh.
Vừa dứt lời, cả Công Đàm cùng Trần Kình đều hít một hơi khí lạnh đến rùng mình.
Cây có bóng, người có tên, Lê Văn Thịnh là tên của một đại nhân vật, là trạng nguyên đầu tiên của Đại Việt, từng làm đến chức Thái Sư, lá cờ đầu của Nho giáo.
Có thể nói hắn từng một thời quyền khuynh triều dã.
Đáng tiếc nhiều năm trước ở chính nơi Dâm Đàm này bị khép vào tội phản nghịch hành thích nhà vua.
Từ đó cái tên Lê Văn Thịnh cũng bất kì thứ gì liên quan đến hắn đều là điều cấm kỵ.
Đỗ Anh Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Mẹ kiếp, Thư Viện lại tàng trữ văn thư của Lê Văn Thịnh.
Đây là muốn làm gì, tạo phản à.
Công Đàm vốn kiệm lời cũng phải mở miệng nhắc nhờ:
- Công tử, vật này không thể giữ, hủy nó đi.
Đỗ Anh Vũ lắc lắc cái đầu, hắn nói:
- Chuyện không đơn giản như vậy.
Vật quan trọng như này lại có thể dễ dàng tìm thấy lấy được là chuyện vô lý.
- Ý công tử là? - Trần Kình nhướn mày hỏi:
- Đây là một cái bẫy.
Rõ ràng có kẻ muốn mượn tay ta chuyển vật này đi.
- Vậy càng phải hủy nó đi.
- Trần Kình tán thành của ý kiến Công Đàm.
Đỗ Anh Vũ từ từ hít một hơi rồi đáp:
- Các người biết cao thủ số một của Thư Viện là ai không?
Trần Kình nghi hoặc đáp:
- Là Viện trưởng?
Công Đàm lắc đầu phản đối, hắn nói:
- Là Thủ Các lão.
Đỗ Anh Vũ gật đầu tán thành:
- Đúng, là trông coi Thư Viện Tàng Thư Các -