Phải mất biết bao nhiêu lâu mới có thể gặp lại nhau...
Nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Tôi không thể nào tin được, Jay lại lạnh nhạt với tôi. Cậu không nhận ra bé May là con của mình thì đã đành. Đằng này, điều làm tôi đau lòng hơn tất cả đó là cậu đã bình thản mà nói lời chúc phúc cho tôi và Yul. Vì sao? Tôi và anh ấy nào có quan hệ gì với nhau đâu chứ?
Không lẽ, vì sự việc xảy ra lần trước, đã vô tình để cậu thấy hết rồi sao?
Tôi chẳng có mơ ước gì nhiều cả. Chỉ đơn giản là muốn chờ đến một ngày cậu quay về, rồi gia đình ba người chúng tôi sẽ lại đoàn tụ và sống vui vẻ bên nhau. Vì sao, ông trời lại một lần nữa tước đoạt đi niềm mơ ước chính đáng ấy của tôi chứ?
- Mie, tôi xin lỗi cô...
- Gì vậy? Vì sao lại nói với tôi câu này?
- Vì tôi đã khiến tên nhóc ấy hiểu lầm cô!
- Không phải lỗi của anh! Cơ bản là Jay không có lòng tin nơi tôi. Nếu không thì cậu ấy đã nghe tôi giải thích rồi.
- Tôi...
- Anh đừng tự trách mình nữa, tôi không sao đâu mà! - Tôi mỉm cười, bình thản nói.
Rồi đến khi chỉ còn một mình, tất cả đều là nói dối hết. Cái gì mà mỉm cười, cái gì mà bình thản chứ? Sự thật là nước mắt của tôi đang thi nhau rơi đây này. Tình yêu mà tôi đã nguyện cả đời mình gắn bó bây giờ lại thành ra như vậy. Những ngày tháng tới đây, tôi sẽ phải sống làm sao đây?
- Mẹ, vì sao con chưa bao giờ được gọi ba ba nhỉ?
Câu nói của bé con làm tôi giật mình, đứa trẻ này vì sao hôm nay lại hỏi tôi như vậy?
- Chẳng phải là con cũng hay gọi ba Yul đó sao?
- Không, mấy bạn của con chỉ gọi có mỗi ba ba thôi. Còn con lại phải gọi là ba Yul. Không phải, không phải...
Tôi thực sự không biết trả lời làm sao với câu hỏi này nữa. Bé May con nhỏ thế mà đã bắt đầu biết được những chuyện này rồi sao?
- Mẹ, vì sao mẹ không trả lời?
- À, vì... Ba của con có công việc phải đi xa nên con chưa gặp đó thôi! - Tôi thực sự phải một lần nói dối với bé con rồi.
- Vậy ạ? Thế là con cũng có ba ba như các bạn khác phải không?
Tôi gật đầu, ôm bé con vào lòng, thủ thỉ :
- Uhm, đúng rồi. Cục cưng