Hưng phấn qua đi, là thời gian bọn hắn đặt bẫy rập.
Lựa chọn một khu gần suối, 3 người bọn hắn bắt đầu xử cuốc đào ra một cái hố lớn, vì không muốn dã thú rơi xuống có thể leo lên, Lưu Dã được tiểu Lăng phân đi bắn một loại cá nhỏ.
Này cá, là Nhuyễn Ngọc Ngư, chỉ lớn hơn tay của hắn một chút, mặc dù ăn không ngon lắm, nhưng khi chịu đến tác động, nó sẽ tiết ra một chất nhầy nhụa tựa như keo dính một dạng.
Loại này chất nhầy như bôi vào chông nhọn, dã thú như bị đâm phải sẽ rất khó rút ra, dính chặt vào bên trong khó có thể thoát ra đám chông nhọn.
Quá trình bắt cá lộ ra khá thong thả, bởi vì Lưu Dã lúc này không những thân thể tố chất cao, mà thân thủ cũng dựa vào đó mà tăng lên đáng kể, tựa như sóc một dạng bay nhảy, vì thế mà mỗi lần chộp cá, Nhuyễn Ngọc Ngư đều rất khó thoát khỏi đại thủ của hắn.
Cái khó một điều là nó sẽ tiết ra chất nhầy, khiến tay hắn trơn trượt rất dễ rơi ra. Vì vậy mà lúc bắt được Nhuyễn Ngọc Ngư, Lưu Dã luôn lấy tốc độ nhanh nhất dùng dao găm xuyên thẳng qua thân thể của nó, rồi cất vào một mảnh vải nhỏ.
- Bắt đủ chưa?
Tiểu Lăng thấy Lưu Dã trở về, vội vàng hỏi. Hắn bên này 3 người đã đào xong 1 cái hố lớn, chiều sâu 5m có hơn, rộng 2m đường kính, đủ cho một đầu đại Trư hay bất cứ loại nào tầm đó dã thú rơi xuống sẽ không thể thoát thân.
Lưu Dã cũng cười gật đầu, từ sau lưng lấy ra một bao lớn Nhuyễn Ngọc Ngư, nhầy nhụa chất xuyên qua lớp vải thấm ướt một vùng, từng giọt nhầy nhỏ xuống đại địa.
- Khá nhiều a! Cũng không phải lần đầu tiểu tử ngươi đi bắt đi?
Tiểu Lăng nhận lấy bao cá, kinh ngạc nói. Chỉ thấy Lưu Dã cười không trả lời, nên cũng lười hỏi tiếp, mà bắt đầu lấy ra đống cá, ma sát từng con lên mũi chông nhọn hoắc đã vọt sẵn.
Thời gian nghỉ ngơi này, Lưu Dã chú ý phần lớn đều đặt lên 3D mô hình bản đồ trong đầu.
Quãng đường này đi đến, lộ ra xa xôi cực kỳ, khiến cho mô hình rộng lớn không ít, này sẽ là tương lai của hắn sau này có thể định hướng a, rất quan trọng.
- Xong rồi, trở về đợi tin tốt thôi!
Hồi thần lại lúc, Lưu Dã đã nghe thấy tiểu Lăng tiếng nói, nên hắn rất nhanh nhảu đứng dậy.
Nhìn phía trước tựa như biến mất một dạng hố lớn, thay vào đó là thảm diệp thảo xum xuê, Lưu Dã âm thầm tán thưởng, kỹ năng ngụy trang bẫy rập quá tuyệt vời!
Cứ thế mỗi người phần mình mang theo mệt nhọc mà trở về nơi điểm hẹn.
.....
- Làm tốt sao?
Trương thúc thấy bọn hắn 4 người xuất hiện, tiến lên hỏi.
- Đã làm xong! Hơn nữa lần này bọn ta còn bắt được 1 đầu Hắc Báo, phát!
Tiểu Lăng đi đầu cười lớn nói, từ sau lưng lấy ra bao thịt tươi đắc ý.
- Ừm! Không tệ! Cần sớm trở về cho ngươi chữa thương, còn tiểu tử ngươi không đi lung tung a?
Trương Bân nhìn thấy hoàn hảo không tì vết da Hắc Báo, hài lòng gật đầu. Đây là một khoản đủ cho Diệp thôn sống qua nửa tháng ăn a, không nhỏ tiền tài.
Nhìn thấy tiểu Lăng trên thân băng bó, hắn mới nói, sau đó nhìn sang Lưu Dã hỏi.
- Là không có.
Hầu tử thấy Trương thúc hỏi, gật đầu nói. Làm Lưu Dã khá là biệt khuất.
Này quản thúc, mẹ hắn sao quen thuộc như vậy a?
Không phải kiếp trước cô nhi viện lão Hoa mẫu sao? Này cách hỏi, quá ám ảnh hắn rồi a!
- Được rồi, trời sắp sáng, nhanh chóng trở về thôi.
Trương thúc nghe vậy, hài lòng gật gật đầu, đối với đám người bọn hắn nói.
1 đêm của bọn hắn cứ như vậy đơn giản, nhưng đối với Lưu Dã tựa như một giấc mơ vậy.
Một đêm này đối với hắn có quá nhiều thứ, thanh niên nhân kia chết đi, Hắc Báo chuyện, rồi tăng mạnh điểm sức mạnh thân thể.
Điều này khiến cho hắn dần dần gắn kết hơn với thanh niên trong thôn, giúp cho hắn có thể gần gũi hơn với lối sống thợ săn.
Đừng nhìn như vậy đơn giản, mỗi một phút một giây trôi qua bọn hắn trò chuyện rất nhiều thứ, về mùa màng, về chuyện săn bắn, về các kế hoạch từ đầu đến đuôi khi đi săn, những mẹo nhỏ nhặt nhất về việc trong Vân Lĩnh, để hắn có thể cảnh giác hơn một số chuyện, cái gì nên cái gì không nên...
Nhiều lắm, mà thông qua đó, Lưu Dã mới quý trọng hơn những này lam lũ quanh năm thợ săn thanh niên nhân nhóm, sẵn sàng hi