Đông đến, nhờ vào lần trước bẫy rập câu được mấy đầu dã Trư lẫn linh dương... Mọi người Diệp thôn đều được dịp có thịt để ăn.
Hơn nữa vụ mùa vì thuốc trừ sâu chế tạo từ tay Lưu Dã, lẫn một số loại bẫy nhỏ dùng cho đuổi chuột, hương thân đều thu hoạch lớn hơn năm trước rất nhiều.
Vì thế mà Lưu Dã lẫn muội muội của hắn, đều được mọi người hết mực cưng chiều yêu thương, mấy nhóm đồng tuổi lứa đều muốn rủ Lưu Dã chơi chung với bọn hắn.
Đơn giản mấy thứ đồ chơi từ hắn chế tạo rất được bọn trẻ con trong Diệp thôn yêu thích.
Lần này Trương thúc cùng tiểu Hạo cuối cùng cũng từ Vân Phù thành trở về.
Lão đi giao dịch một số thứ như vải dệt hay da Hắc Báo lần trước được người trong thôn làm ra, dùng cho trao đổi thêm lương thực cùng gia vị, lẫn trong đó là một số đồ để đi săn mà dụng cụ làm nông.
Nói chung là, có thực mới vực được đạo. Diệp thôn lại sinh sống ở vùng biên giới Vân Lĩnh, cách biệt với người, thành ra chỉ cần lương thực là đã đủ đối với bọn hắn.
Còn chuyện đẹp xấu hay không, có ngon hay nghệ thuật thế nào, cái đó tính sao.
Nửa tháng đi săn trở về, Lưu Dã được Trương thúc bắt đầu chú trọng dạy bảo.
Ai bảo hắn có lối suy nghĩ hơn đồng nhóm những đứa trẻ cùng tuổi đây. Vì vậy mà khi vừa bước vào 4 tuổi Lưu Dã, đã bắt đầu được học viết, học một số thứ về săn bắn lẫn đao pháp.
Mặc dù thường ngày lộ ra khá nghiêm khắc, nhưng đối với Lưu Dã cách nghĩ thông thoáng cùng thông minh, hắn rất được Trương Bân chú trọng đầu tư về đao pháp.
Dù sao, vừa rồi chứng kiến hắn đao pháp tinh thông, Trương Bân già dặn cỡ nào đi nữa, cũng một hồi mộng bức!
Mẹ hắn đây là cái gì đao pháp? Không đầu không đuôi, cả người tâm thần đều chìm đắm hoàn toàn vào đao, khiến cho bộ pháp cùng tư thế vung đao của Lưu Dã lúc thì nhẹ nhàng sầu lắng, lúc thì dữ dội như sóng cả, quỷ mị mà thâm độc.
Làm cho ngay cả Trương Bân như vậy, cũng bật thốt lên một câu.
- Đây mới thực sự là Truy Phong tam thức! Nhanh, chuẩn, độc!
Nhưng mà lời nói của lão cũng chỉ 1 mình lão nghe mà thôi, tránh cho Lưu Dã đắc ý vong hình, hội gây họa về sau.
Đứng dậy nghiêm túc, lão đuổi mấy tên thanh niên đi ra khỏi sân bãi, mặc dù bọn hắn lúc này đều bị đao pháp của Lưu Dã thu hút đến không thể vãn hồi, nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối rút lui.
Hồi thần lại từ Truy Phong tam thức, sân bãi chỉ còn mình hắn và Trương Bân, khiến cho Lưu Dã mười phần kinh ngạc, nghi hoặc mọi người đã đi đâu.
Tuyết rơi lên tóc Trương Bân, làm dáng vẻ của lão mười phần nghiêm khắc cùng cứng ngắc.
- Ngươi tại sao lại muốn học võ đạo?
Trương Bân âm thanh vang lên, tựa như soi rõ nội tâm Lưu Dã, hỏi.
- Ta muốn bảo vệ mẫu thân, tương lai giúp hương thân phụ lão Diệp thôn có thể đi ra nơi này đất cằn.
Lưu Dã thành thật nói, cái này không có gì để hắn phải nói dối cả, đây là mục tiêu mà hắn định sẵn từ lâu.
- Ngọc Lan nghe được hẳn sẽ rất mừng. Tiểu tử ngươi rất tốt!
Trương Bân nghe vậy, nhìn Lưu Dã một lúc sau, cười tán thưởng.
- Vậy tiểu tử ngươi biết võ đạo nhưng chia cảnh giới?
- Không biết.
- Võ đạo, là tu thân tu tâm, gạt bỏ giới hạn nhân thể, tiến hóa lên một cái mới độ cao về mặt sinh học.
- Người tu võ đạo, có sức lực hơn người, quyền đoạn sông núi, hái trăng bắt sao. Thậm chí là có thể ngự không phi hành, nhất niệm giết địch, cực kỳ mạnh mẽ!
Lưu Dã nghe vậy, hai mắt tỏa sáng tràn ngập tò mò.
Mà Trương Bân cũng không dừng lại, lão tiếp tục giảng.
- Võ đạo chia làm hai loại. Võ tu, và Tiên tu!
- Võ tu vì Tụ Huyết, Ngưng Khí, Dịch Cân.... Mà Tiên tu vì Hậu Thiên, Tiên Thiên, Kết Đan...
- Mỗi một loại, đều có thể đi đến cực hạn của võ đạo, Võ tu thì có thân thể mạnh mẽ thậm chí là bất hủ, dùng lực xé trời cái kia dã man loại. Mà Tiên tu lại về tu tâm, thần cùng khí, cái gì ngự kiếm phi hành, nhất niệm giết địch, tay kết thuật pháp... đều là loại kia hủy thiên diệt địa đại năng bất hủ.
- Tiên tu đến nay đa dụng cùng đại trà nhất, ai cũng là kẻ tu Tiên, ai cũng có thể tu luyện thành công bất kể thiên phú.
- Còn Võ tu, hay Thể tu, quá bí ẩn. Nó là từ Thượng cổ đại năng tu luyện, nhưng đến nay đều tuyệt tích.
Nói đến đây, Trương Bân có hơi ngừng lại.
- Vậy giữa Tiên tu và Võ tu ai mạnh hơn?
Lưu