- Tiểu đệ này hẳn trên đường gặp cướp, Lưu gia gia ngươi nói người thân thuộc của hắn còn sống không?
- Ta cũng không biết nữa, Vân Lĩnh mùa đông đói rét. Những này toán cướp đều bất chấp tất cả, ta nghĩ hẳn không may...
Lưu Dã lúc này còn lâm vào hôn mê sâu, trong mộng hắn nghe thấy một tiếng tiểu cô nương cùng ông lão trò chuyện rất nhiều.
Hắn lại cảm nhận được trên thân ấm áp, chỗ nằm có hơi rung lắc, hẳn là nằm trên một phương tiện di chuyển.
- Cái nào toán cướp thật ác độc! Có thể lưu lên người đứa bé độc dược dùng cho đi săn.
- Vậy tiểu đệ không sao chứ?
- Tiểu thư yên tâm, lão đầu ta sẽ cố hết sức cứu hắn. Chỉ là di chứng để lại, tiểu tử này khá lâu mới tỉnh lại a!
- Dù sao Phù Vân thành 1 tuần nữa mới đến, để hắn ở đây dưỡng thương cũng được.
- Ân! Ta sẽ nhắc nhị Lang trông coi nó cẩn thận. Lần này trở về tiểu thư cũng nên gia nhập học phủ rồi, tránh cho lão gia lo lắng.
- Lưu gia gia...
- Tiểu thư a! Lão gia cũng vì muốn tốt cho ngươi. Gia nhập học phủ mới có thể giao du tứ phương, quen biết đồng tuổi được. Việc tế thế trong phủ lão già ta sẽ đi làm, tiểu thư cứ yên tâm học hành.
- Ân, vậy được rồi ta sẽ suy xét...
....
- Khục!
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lưu Dã cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hắn cổ họng khô khan, cơ thể vì vết thương chưa hồi phục mà nhói đến đau rát làm Lưu Dã hít ngụm khí lạnh.
Hắn cố gắng chống đỡ lấy suy yếu thân thể ngồi dậy, mặt mày tái nhợt nhìn xung quanh khung cảnh.
Đây là không biết một cái lều trại dạng lớn, nhân đều không thấy đâu, mà hắn chỗ nằm đều có nệm chăn đầy đủ ấm áp bao khỏa, để hắn lạnh ngắt cơ thể ấm đi trông thấy.
Đây là đau đớn mang đến cơn sốt tạm thời, khiến Lưu Dã tinh thần có hơi mơ màng một lát.
- Hàn đao còn tại, may mắn.
Lưu Dã nhìn thấy bên cạnh hắn bao khỏa, phía trên có vắt Hàn đao, hắn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Cố gắng tiến đến gần trung tâm lều trại, là một cái nhỏ bếp lửa tạm thời dùng cho nấu nước, hắn tay phải từ từ bò đến.
Dù sao, tay trái vì đỡ kia đao mà mất đi cảm giác, cần thời gian chữa trị.
Ực ực.
Từng ngụm từng ngụm nước uống xuống, Lưu Dã mới cảm thấy thoải mái hơn. Đến đây hắn mới chú ý đến bảng hệ thống.
Sau sự kiện kia, hắn linh hồn điểm một hồi tăng lên đến 27 điểm.
Thanh niên nhân kia chết đi để hắn cộng thêm 8 điểm, còn lại là những dã thú mấy ngày nay Lưu Dã săn giết mà gộp lại.
Bởi vì thương thế tại thân, để Lưu Dã một hồi càng ngày càng chú trọng đến thân thể rồi.
Nếu không phải lần đó nhóm cướp bị hắn dọa mà thối lui, có lẽ giờ phút này hắn đã chết!
Điểm hết 27 điểm linh hồn, để cho thân thể nguyên bản của hắn là 21.2 sức mạnh tăng lên 26.6 điểm sức mạnh!
Sùng sục!
Tăng thêm 5 điểm sức mạnh, tựa như sinh cơ hắn hồi về lại một dạng. Hắn tai có thể rõ ràng nghe tiếng mình tim đập, tiếng máu huyết chảy trong kinh mạch tựa như sóng cả.
- Hô!
Thân thể càng mạnh, máu huyết tuần hoàn độ càng cao thì chữa lành vết thương tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hắn chính là muốn như vậy kết quả, dù cho cái này lý thuyết khá mơ hồ, chỉ mình Lưu Dã tin tưởng.
Nhưng dù sao, hắn có thể cảm thấy cơ thể khỏe hơn đôi chút là đủ.
Bốp!
- Ngu dốt!
Ngồi dựa vào vách lều, Lưu Dã tự tát lấy mình thầm mắng.
Hắn lúc trước thật hối hận, không phải hối hận chuyện giết người, mà là vì hối hận việc chiến đấu với những thanh niên kia thời gian.
Lúc đó, hắn Huyết khí không dùng, Truy Phong tam thức đều như công phu mèo quào như vậy hỗn loạn.
Đó chính là việc đánh mất bình tĩnh vốn có dẫn đến Lưu Dã suýt chút nữa vạn kiếp bất phục!
Cái này cũng nên hiểu, vì đây là lần đầu hắn giết người, lẫn trong đó là sinh tử chiến đấu với nhân loại.
Hắn chưa thể hoàn toàn phát huy ra thực lực, mà đều bị lý trí bên trong tiêu khiển.
Chiến đấu sinh tử lúc, trong đầu ngươi toàn nghĩ đến việc...
Ta đã giết người! Ta đã thực sự cướp đi sinh mạng một người!
Lúc đó, ngươi hội sẽ bình tĩnh sao?
- Cũng may lần này có người đến kịp lúc cứu, lần sau sẽ khó có 1 lần như vậy! Ta cần phải tôi luyện tâm tính mới được!
Lưu Dã nắm chặc nắm đấm thầm nói. Không phải ai cũng may mắn như hắn, nguy cơ sinh tử trước mắt có người cứu.
Vậy nên hắn tương lai cần có một thời gian tập luyện tâm tính tốt hơn, giết người không biến sắc mặt, mới có thể sống sót mà ứng đối được!
- Ồ, tiểu tử đã tỉnh? Sớm hơn ta dư tính a.
Lưu Dã đang phân trần thời gian lúc, bỗng một giọng nói già nua vang lên đánh thức hắn.
- Tiền bối...
- Không cần cảm tạ ta, là tiểu thư muốn cứu ngươi, lão đầu ta mới phải ra tay.
Lưu Dã định cúi người bái tạ, thì lão nhân trước mặt lắc đầu nói.
Này lão đầu vào độ thất