- Ngươi biết tại sao sao?
Thấy Lưu Dã trong mắt nghi hoặc, Hầu thở dài một tiếng nói.
Không thể trách Lưu Dã, dù sao hắn vẫn chỉ là đứa bé, tựa như hồn nhiên một tờ giấy trắng.
Hôm nay lại chứng kiến máu tanh tràng diện như vậy, không hoảng sợ mới là lạ, vì thế mà Hầu tử mới từ từ nói.
- Vân Lĩnh chỗ sâu, Ngư Long hỗn tạp, trong đây nhân loại nếu không phải là thợ săn, thì là toán cướp, là giết người ma đầu, là thế ngoại Tiên Nhân, là.... nhiều lắm ta kể không hết.
- Nhưng mà, mỗi một người đều là âm hiểm cùng quỷ quyệt tính cách, Diệp thôn chúng ta lại chỉ là nho nhỏ thôn dân, trên có mẹ già, dưới có tiểu hài, là một nam nhân, phải gánh lấy trọng trách lớn lao, bảo vệ những này người còn sót lại.
- Vì vậy, cho dù là ai, là ác nhân ác bá, hay là thật sự vô tội người, cũng không cho phép chúng ta Diệp thôn người có thể thương hại. Phải bóp chết ý tốt từ trong trứng nước, thì chúng ta mới có thể sinh tồn ở đây Đại Hoang, để bảo vệ bọn hắn nhóm tránh xa hiểm nguy!
Nói đến đây, Hầu tử nuốt ngụm nước bọt cho bớt khô khốc miệng, rồi nhìn Lưu Dã nói.
- 3 năm chung sống, ta biết ngươi không phải là bình thường tiểu hài đồng có thể so sánh. Ngươi tương lai là một nam nhân trụ cột của Diệp thôn, cần là ngươi phải sớm hiểu rõ cái này khắc nghiệt vấn đề, để có thể tránh xa những mối hiểm nguy tiềm ẩn có hại đến ngươi sau lưng thôn chúng.
- Mà trong đó còn có mẫu thân của ngươi, muội muội của ngươi, Kim Bà, Diệp cô cô....
- Là tương lai một nam nhân chân chính, không cho phép ngươi có thể mềm yếu nhất thời, việc gì cũng phải quyết tuyệt, không được nương tay!
- Đây là bài học đầu tiên của ta từ Trương thúc, cũng là bài học đầu tiên của ngươi tiểu tử, những này bài học sau này còn dài, đều là lưu truyền từ bao đời Diệp thôn hương thân mà ra để có thể sinh tồn ở đây Đại Hoang, ngươi hiểu?
Nghe đến đây, Lưu Dã trầm ngâm im lặng. Hắn nội tâm lúc này đều thập phần hỗn loạn.
Bởi vì khoảng cách giữa tình người và trọng trách đang bủa vây lấy hắn.
Rất khó cho hắn, vì dù sao Lưu Dã nguyên bản cũng là thế kỷ 22 thanh niên nhân, rất ít trải qua khắc nghiệt cùng máu tanh đấu đá, thậm chí là trên tay rướm máu sát nhân.
Vì vậy mà khi chứng kiến Trương thúc kết liễu tên kia bị thương thanh niên nhân, hắn Lưu Dã mới phản ứng dữ dội đến như vậy.
Nhưng từ từ nghĩ lại, qua lời nói của Hầu tử giúp cho hắn nhận thức ra 1 vấn đề.
Đây không phải là thế kỷ 22 tiên tiến Địa Cầu!
Đây là cá lớn nuốt cá bé, người ăn người thế giới! Không có ác hơn, chỉ có là càng ác hơn mới có thể sinh tồn ở đây thế giới, mới có thể bảo vệ được thân thuộc người!
Hô!
- Ta đã hiểu, cảm ơn Hầu tử ca, để ta đi nhóm lửa.
Hít sâu một hơi thu phục tâm tình, hắn đối với Hầu tử nói lời cảm ơn, tháo ra dính máu y phục, hắn mặc lên một bộ khác y phục có phần dày hơn, rồi tiến đến nhóm lửa đi.
Hiện tại Lưu Dã lúc này, là hắn cần phải tiếp thu thật nhanh hiện thực tàn khốc, cần hắn phải nhanh chóng thích nghi này kiểu cách vô tình, mới có thể bảo vệ mẫu thân cùng muội muội, cũng như sinh mạng của hắn.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Từ xa Trương thúc nhìn thấy Lưu Dã rất nhanh thu phục hỗn loạn tâm tình, nhanh chóng hòa nhập cái này kiểu cách, trung niên nhân có phần tán thưởng.
Không sợ hắn tiếp thu là nhanh hay chậm, mà chỉ cần hắn có thể chấp nhận hiện thực thôi là đã đủ.
Đây đối với Lưu Dã, đối với Diệp thôn tương lai mà nói, thêm một phần bảo vệ, cũng đỡ tốn một phen công phu dạy bảo.
- Ài! Sóng sau đè sóng trước, tiến độ học tập vẫn rất nhanh a! Ta muốn xem thử Ngọc Lan Thánh Cô hậu nhân, là như thế nào kinh khủng thiên phú, thật rất chờ mong.
Sau lưng Trương thúc, tiểu Hạo mở miệng lên tiếng cười nói. Âm thanh rất nhỏ, chỉ Trương Bân mới có thể nghe được.
- Ài! Chỉ mong hắn thiên phú không tốt, cả đời sống qua ở đây đất hoang cùng với Thánh Cô. Đây dù sao cũng là tâm nguyện duy nhất