"A Nguyện, con cảm thấy Di Lăng Lão Tổ là người như thế nào""A Nguyện cảm thấy Di Lăng Lão Tổ là một người rất lợi hại, A Nguyện cũng nghe rất nhiều lời đồn về Di Lăng Lão Tổ, nhưng Trạch Vu Quân đã dạy, không thể tuỳ tiện nhận xét một người trừ phi đã cùng hắn gặp gỡ qua"Lam Vong Cơ hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Vong Cơ Cầm, gẩy một khúc vấn linh đơn giản nhất, bắt đầu chỉ dạy cho Tiểu Lam Nguyện thuật vấn linh.
Ngày ngày trôi qua, thuật vấn linh của Lam Nguyện ngày càng được nâng cao, không phụ sự kỳ vọng của Hàm Quang Quân.
Lam Vong Cơ luôn ngồi đối diện Lam Nguyện khi hắn học đàn, cảm nhận được cầm kỹ vô cùng tốt trong đám hậu bối.
Đúng như cảm giác của thúc phụ, Lam Nguyện hợp với đàn, còn Cảnh Nghi thì hợp với sáo hơn.
Thời gian này, Lam Trạm y cũng không ra ngoài săn đêm, chỉ ở lại tĩnh thất, hàng ngày dạy Lam Nguyện học cầm, nhưng nhiều nhất vẫn là vấn linh, y cũng chưa muốn đứa trẻ nhỏ như vậy học những loại âm có tính sát thương cao, những âm luật ấy, từ từ y sẽ dạy cho đứa nhỏ.
~~~Tĩnh thất ban đêm, là một mảnh cô quạnh, cả ngọn đồi này chỉ có mình gian nhà gỗ của y, bước chân chầm chậm vô mật thất, những ngày y ở