~~Năm Lam Vong Cơ mười lăm tuổi, hắn gặp được một người đặc biệt.Là một vị công tử xếp hạng thứ bốn trên bảng công tử thế gia, đại đệ tử của Vân Mộng Giang Thị, Nguỵ Anh mang tự Vô Tiện.Nguỵ Anh mười lăm tuổi là một thiếu niên dương quan sáng lạn, thông minh hoạt bát, tinh nghịch náo nhiệt cứ như vậy liền không hề báo trước mà xuất hiện trong cuộc sống khuân mẫu nhàm chán của y, tô điểm vào đó nhiều sắc màu rực rỡ, khiến trái tim luôn bình lặng của y thật rung động.~~Tĩnh Thất Lam Gia.Nơi được gọi là Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng là nơi ở của mẫu chủ Lam Gia lại được đặt ở nơi hẻo lánh nhất, một nơi ít người lui đến nhất.
Gọi là nơi ở của mẫu chủ Lam Gia, không bằng gọi là nơi giam lỏng của bà ấy.
Từ khi mẫu chủ Lam Gia tạ thế, xưa nay đều được bỏ trống nhưng vẫn được Lam Vong Cơ sai người quét dọn vô cùng cẩn thận, sau trận Xạ Nhật Chi Chinh tĩnh thất không người nọ đã bất tri bất giác trở thành nơi ở của Hàm Quang Quân và cũng là nơi y giấu đi thân xác của người ấy.
Từ khi y trở về liền hạ lệnh chúng đệ tử Cô Tô không được phép đến gần, người có thể lui đến nơi đây duy nhất chỉ có huynh trưởng của y Lam Hi Thần."Đệ đã thông suốt chưa"Lam Hi Thần thật xót thương đệ đệ, đút từng thìa thuốc đắng ngắt vào miệng Vong Cơ, đệ đệ này của y cũng thật là cố chấp, tựa như gia phụ năm ấy.
Đệ ấy giống mẫu thân như vậy nhưng tính tình thì lại thật giống phụ thân.
Cố chấp một mảnh tình si."Huynh trưởng, đệ cuối cùng cũng đem hắn về được Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi rồi"Lam Vong Cơ nằm trên chiếc giường nhỏ trong Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nắm chặt lấy tay huynh trưởng, gương mặt của hắn tái nhợt