Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện liền trở nên ửng đỏ rồi, đầu óc hắn trống rỗng, tự hận bản thân, không hiểu những năm qua hắn vì sao lại phải chịu những thứ như vậy, không phải hắn có thể ở cạnh Giang Trừng an an ổn ổn làm trợ thủ cho y sao?Hà cớ gì? Hà cớ gì cơ chứ?Hắn hận bản thân mình, càng hận những kẻ kia, vì sao họ cứ nhất mực không buông tha cho hắn?Chỉ một bước, một bước nữa thôi hắn liền có thể đến bên sư tỷ của hắn rồi.
Vì hắn tu tà ma ngoại đạo, vì hắn là mối lo đáng ngại của tiên môn thế gia sao?Giang Trừng nhìn người trước mặt, cũng không thể nói thêm điều gì nữa, đành nhanh chóng bước chân rời đi.
Giang Trừng đi rồi, chỉ còn lại một mình Nguỵ Anh đứng trước từ đường Lam Gia, từng cơn gió lành lạnh thổi vào người khiến hắn càng thêm tỉnh táo, trời cũng gần sáng, Nguỵ Anh từng bước từng bước một quay về phòng ngủ của hắn, nơi có một người đang an an tĩnh tĩnh tại đấy.
Kết giới này, tuyệt đối là kết giới mạnh nhất, người ra vô chỉ có thể là hắn hoặc Giang Trừng, vào trong rồi Nguỵ Anh cũng chẳng còn lắng lo