"Chào Tiên Sinh ạ""Chào Tiên Sinh ạ"Lam Tiên Sinh khẽ gật đầu nhìn hai đứa trẻ nhỏ nhắn đối diện, ánh mắt như có như không liếc nhìn chăm chú Tiểu Lam Nguyện, gương mặt nghiêm túc, nói năng cẩn thận, phong thái hiên ngang, thật là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc!.
từng mang họ Ôn.
Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi tiếp tục bước đi, trái tim nhỏ của Tiểu Cảnh Nghi còn đang đập liên hồi, không biết lời vừa nãy liền có bị Lam Tiên Sinh nghe được hay không, nếu như nghe được, thì liền gay to rồi.
"Chết, còn không mau đi chúng ta liền trễ học"Tiểu Cảnh Nghi nói rồi liền chạy, tựa như một cơn gió thoảng qua khiến Tiểu Lam Nguyện không kịp phản ứng.
"Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ không được chạy""A Nguyện, còn không mau chúng ta liền toi"Tiểu Lam Nguyện cũng hết cách nói Tiểu Cảnh Nghi, bản thân cũng không muốn phạm vào gia quy nên đành dốc hết sức lực mà bước, không nhanh không chậm, điềm đạm bước vào sau Tiểu Cảnh Nghi, tư thái chính là người học trò ngoan nhất của Trạch Vu Quân.
~~~"Hi Thần, đứa trẻ Lam Nguyện đúng là một hạt giống tốt"Lam Tiên Sinh vuốt nhẹ chòm râu đen nhánh của mình, trên tay là một ly trà thơm nhẹ nhàng nói, y cùng Hi Thần luôn đàm đạo mỗi ngày như vậy đến nay cũng là một thói quen khó bỏ.
"Thúc phụ, Lam Nguyện rất hiểu chuyện, thật giống Vong Cơ lúc nhỏ"Lam Hi Thần y cũng mỉm cười nhẹ, Vong Cơ luôn từ xa nhìn đứa trẻ này, hôm nay cũng đến lúc đệ ấy gặp đứa trẻ này rồi.
Lam Hi Thần ngồi lại một chút cùng thúc phụ rồi cũng nhanh chóng rời đi.
~~~Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi chính là ngồi thật ngoan trong phòng của mình chờ được Trạch Vu Quân dẫn