Nguỵ Vô Tiện tắm qua một chút, liền lên trên phòng đặt, thức ăn đã được dọn ra sẵn bụng hắn lúc này cũng đã liên tục réo lên, hắn liền ngồi xuống hảo hảo nhấm nháp.
Hắn rót ra một ly rượu cho mình, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, cầm lên thêm một chiếc ly nữa, rót rượu vào, để đến đối diện.
Hắn chợt cười, người nọ sao có thể uống rượu cơ chứ, người nọ tuân thủ gia quy như vậy mà.
Nhìn vào khoảng không phía đối diện, hắn chợt cảm thán, có người nọ ở đây thì liền tốt rồi.
Từng miếng từng miếng một bỏ thức ăn vào miệng, chính là thức ăn cay xé lưỡi, hắn lại làm thêm một ly rượu, đồ ăn cay cùng với rượu ướp lạnh, mùi vị này này thật tốt.
Bản thân Nguỵ Vô Tiện tự nhủ, không biết người nọ có thích mùi vị này không.
Cõi lòng tựa như thật buồn, giá như mà hắn có thể say một lần thì tốt, hắn từng nghe người ta nói say rượu rồi mọi khổ đau cũng sẽ không còn nhớ nữa nhưng hắn chính là loại người càng uống thì lại càng tỉnh, làm gì có chuyện say rượu để quên muộn phiền cơ chứ.
Rượu đã thấm vào thân thể, hắn lại nhìn ly rượu phía đối diện một hồi, phía đối diện hắn vĩnh viễn sẽ chẳng có người nào ngồi, hắn chỉ khẽ thở dài một hơi, liên tục uống hết hai vò rượu mạnh, dần chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện cảm