Hàn Đàm Động.Ba ngày ba đêm thủ trận, cuối cùng cũng giành lại được sự sống cho người, chỉ tiếc rằng, ngày người sống lại cũng chính là ngày hắn tan biến khỏi thế gian.
Nhưng đối với hắn, chỉ cần người sống lại là đủ rồi, còn hắn cuối cùng cũng làm được một việc mà bản thân hắn cho là ý nghĩa nhất trong cuộc đời này.Điều tiếc nuối nhất của Nguỵ Vô Tiện hắn có lẽ chỉ là chưa cùng người đi hái đài sen, cùng người đi bẫy chim trĩ, bắt gà lôi, xuống sông bắt cá, cùng người đàm đạo đến cuối cuộc đời này.
Người tỉnh lại rồi chỉ mong người đừng trách hắn, chỉ vậy thôi là hắn đã đủ cảm thấy vui rồi.Đời này gặp người, thật may mắn.Đời này gặp người, thật vui vẻ.Đời này gặp người, có lẽ là may mắn mà ta tu mười kiếp mới được.Đời này gặp người, chỉ tiếc chẳng thể ở bên.Đời này gặp người, chỉ tiếc sinh tử cách biệt.Hy sinh vì người, Nguỵ Anh tuyệt không hối tiếc.Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào nhìn người nằm trên băng phiến giữa Hàn Đàm Động, chỉ nhẹ nhàng nỉ non: "Lam Trạm, ngươi phải sống thật tốt"Hốc mắt hắn nóng rực, từng giọt nước mắt tựa như chuỗi hạt chân châu thay nhau rớt ra khỏi hốc mắt hắn, từng giọt từng giọt như vậy.
Giây phút toàn bộ hồn phách của người nọ từ từ chui vào trong thân xác cũng là lúc Âm Hổ Phù chậm rãi nứt ra từng đường từng đường một, và Nguỵ Vô Tiện hắn cũng dần dần tan biến, hắn chỉ biết giây phút này hắn toàn