Năm thứ tư Nguỵ Anh hồn phi phách tán.
Lam Trạm y liền xuống núi Cô Tô, đến quán rượu người ấy thích nhất, nếm thử Thiên Tử Tiếu mà người ấy thường xuyên uống trộm, rượu rất mạnh, rất cay, ngược lại rất hài hoà với khẩu vị của người ấy.
Rốt cuộc y cũng hiểu vì sao người ấy thích tư vị này rồi.
"Nguỵ Anh, ta nhớ ngươi rồi"Y lại lẩm nhẩm với bình Thiên Tử Tiếu trước mặt, năm ấy y đánh vỡ của hắn một vò thiên tử tiếu, phải chăng bây giờ là hắn đang trừng phạt y hay sao.
Nguỵ Anh, ngươi về đi, ta sẽ cho ngươi uống Thiên Tử Tiếu thoải mái.
Thân thể y thẫn thờ quay về Cô Tô, từng bước từng bước chậm chạp leo lên từng bậc thang, chúng đệ tử đi qua thì thầm bàn tán, nhưng vẫn vô cùng kính trọng hành lễ với Hàm Quang Quân.
"Hàm Quang Quân""Hàm Quang Quân"Tiểu Lam Nguyện cùng Tiểu Cảnh Nghi đang trong phòng tu luyện liền nghe có đệ tử báo tin Hàm Quang Quân xuống núi liền nhanh chóng chạy đến đỡ người trở về.
Hàm Quang Quân không thích cho ai lại gần mình nhưng Cảnh Nghi cùng Lam Nguyện lại là hai đệ tử duy nhất có thể đến gần Hàm Quang Quân, Tiểu Cảnh Nghi cùng Tiểu Lam Nguyện trái phải hai bên cùng nhau dìu Hàm Quang Quân trở về tĩnh thất.
~~~Thời gian thấm thoát trôi đứa trẻ bảy tám tuổi bắt đầu nghịch ngợm, thích chó mèo hơn thích thỏ con, không biết Tiểu Cảnh Nghi ôm từ đâu về một con cún nhỏ, Tiểu Lam Nguyện cũng vô cùng thích chú cún con bé nhỏ này.
Nhưng