Lam Vong Cơ là người biết rõ bản thân mình đã suy tàn đến chừng nào, cơ thể của chính hắn, sao hắn không rõ được.
Hai đứa trẻ ngốc này luôn chờ một ngày hắn khoẻ lại, dẫn chúng xuống núi Cô Tô săn đêm, dạy chúng biết thêm thật nhiều điều, chỉ tiếc, phụ lòng hy vọng của chúng rồi.
"Cảnh Nghi, Tư Truy, sau này nếu ta có mệnh hệ gì, thì thỏ của ta giao cho hai đứa" Lam Vong Cơ chợt mỉm cười nhẹ nhìn ra cửa sổ ngoài kia, nơi có những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong màn đêm.
Hôm nay, trăng rất sáng, chỉ là chẳng thể cùng người uống trà, ăn bánh, đàn sáo và ngắm tuyết rơi.
"Hàm Quang Quân, người nhất định sẽ khoẻ lại mà""Cảnh Nghi, ta chỉ có quyển kiếm pháp này do mấy năm nay ta tự sáng chế, cho hai đứa cùng xem""Tư Truy, đây là tất cả những cầm ngữ cấp cao nhất của thuật vấn linh mà ta tự tay viết, sau này nó là của riêng con"Lam Vong Cơ nhìn hai đứa trẻ, lấy từ trong tay áo càn khôn ra hai quyển sách mới tinh, chữ viết trên bìa vô cùng ngay ngắn.
Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà cuối cùng hắn có thể cho hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này theo hắn lâu như vậy, không biết nếu hắn đi rồi, bọn chúng có buồn hay không.
"Đa tạ Hàm Quang Quân" Hai đứa trẻ trịnh trọng lấy