"Ôn cô nương, A Anh bị sao vậy?" Lam Hi Thần thấy Ôn Tình hốt hoảng thì cẩn thận dò hỏi.
"Không biết! Có điều biểu hiện giống như bị chứng thất hồn." Ôn Tình lắc đầu nói, nàng không biết vì sao Ngụy Anh lại có biểu hiện của chứng thất hồn nữa, dù sao thì bây giờ trong thân thể hắn có tận hai linh hồn.
"Sao lại vậy? Ngụy Anh ngươi tỉnh lại được không?" Lam Vong Cơ vẫn luôn bên cạnh Ngụy Anh, y đau lòng vỗ nhẹ lên má hắn.
"Trạch Vu Quân, phiền ngài giúp ta truyền tin nói với A Ninh đến Cô Tô một chuyến được không?" Ôn Tình hỏi.
"Tất nhiên là được." Lam Hi Thần gật đầu nói.
"Tạm thời chỉ có thể như thế, đợi A Ninh đến ta giúp A Ninh đi vào thức hải của A Anh xem xét." Ôn Tình vừa thu thập một chút đồ vật của mình, vừa nói.
"Không cần! Ôn cô nương, không cần chờ, để ta, để ta đi là được." Lam Vong Cơ nghe Ôn Tình nói cần chờ vài ngày thì sốt ruột tự đề cử mình.
"Ngươi hẳn là biết, hiện giờ trong thức hải của hắn toàn là oán khí, hơn nữa hiện giờ hắn không có ý thức, một khi có chuyện gì bất trắc thì thần thức của ngươi nhất định sẽ tổn thương." Ôn Tình nghiêm túc nói.
"Hiểu rõ." Lam Vong Cơ kiên định nói.
Ôn Tình thấy không lay chuyển được Lam Vong Cơ đành thành toàn cho y.
Lam Vong Cơ nằm bên người Ngụy Anh, Ôn Tình dùng châm bạc ghim vào huyệt vị giúp y bước vào thức hải của Ngụy Anh.
Một khắc sau, Lam Vong Cơ mở mắt.
"Sao rồi?" Ôn Tình sốt ruột hỏi.
"Cái gì cũng không có." Lam Vong Cơ nói.
"Không có? Ngươi không nhìn thấy Ngụy Vô Tiện? Ngươi có tìm kĩ thức hải hay không?" Ôn Tình lo lắng hỏi.
"Trong thức hải cái gì cũng không có, cả oán khí cũng chẳng có." Lam Vong Cơ cũng khó hiểu, thức hải của Ngụy Anh vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến nhìn sơ qua là đã thấy rõ toàn cảnh, y ở trong đó kêu gọi và tìm kiếm hồi lâu cũng chẳng có ai đáp lại hay nhìn thấy gì.
"Sao lại như vậy? Sao lại không có cái gì hết? Ngụy Vô Tiện, ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi đi đâu rồi? Ngụy Anh ngươi ở đâu? Các ngươi đi đâu vậy?" Ôn Tình vô lực ngồi sụp xuống, lẩm bẩm.
"Ôn cô nương, ngươi không sao chứ?" Lam Hi Thần thấy Ôn Tình không bình tĩnh thì sốt ruột hỏi.
"Ta không sao.
Sao lại có thể không có gì hết? Lam Vong Cơ,