"Ta thấy, có gì đó đang hấp dẫn ta." Ngụy Vô Tiện nhìn thân thể đang nằm trên giường của hắn, nói.
"Vậy ngươi còn do dự gì chứ? Đi nhanh đi! Ngươi không thấy Lam Trạm sắp khóc sao?" Ngụy Anh sốt ruột đẩy Ngụy Vô Tiện về phía thân thể hắn.
"Không được, nếu ta đi rồi vậy ngươi phải làm sao đây?" Ngụy Vô Tiện kháng cự.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi bị ngu hả?" Ngụy Anh sắp bị Ngụy Vô Tiện chọc tức chết rồi.
"Nếu ta gặp chuyện không may, Lam Trạm cùng Tình tỷ nhất định sẽ nghĩ cách cứu ta.
Hơn nữa, với ngươi bây giờ thì có cách gì giúp ta đây? Ngươi theo ta chờ à? Chờ không phải là cách." Ngụy Anh tiếp tục đẩy Ngụy Vô Tiện đến bên thân thể hắn.
"Ta sợ một mình ngươi làm không được." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói.
"Ta không sợ.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngươi nhanh chóng tỉnh lại, hơn nữa tìm được cách để ta trở về." Ngụy Anh sốt ruột nói.
"Được rồi, ta biết rồi, đừng đẩy." Ngụy Vô Tiện cực kì bất đắc dĩ.
Ngụy Anh thấy Ngụy Vô Tiện trở về thân thể của hắn, sau đó xoay người về bên cạnh Vong Cơ Cầm.
Lúc này, Lam Vong Cơ đã đàn Hỏi Linh không biết bao nhiêu lần, đễn mức mười đầu ngón tay suýt bật máu.
"Trân trọng hắn." Ngụy Anh dùng tiếng đàn nói với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đang định hỏi thì đã nghe thấy tiếng ho khan của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ vội vàng chạy lại bên người Ngụy Vô Tiện.
"Khụ! Lam...!Khụ khụ...!Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện nói với thanh âm khàn khàn.
"Ngụy Anh, ngươi có sao không?" Lam Vong Cơ đút cho Ngụy Vô Tiện một chén nước.
"Không sao.
Đa tạ, Lam Trạm." Tuy thanh âm còn chút khàn khàn nhưng đã ổn hơn nhiều.
"Giữa ta và ngươi không cần nói tạ." Lam Vong Cơ tham lam nhìn Ngụy Vô Tiện, y không biết Ngụy Vô Tiện sau này có rời đi hay không, hiện tại y chỉ muốn ở cạnh người này thôi.
"Ngụy Anh?" Ngụy Vô Tiện gọi.
"Cái gì?" Lam Vong Cơ khó hiểu hỏi.
"Ta đây, đừng nói, nghỉ ngơi." Tiếng đàn từ Vong Cơ Cầm vang lên.
Ngụy Vô Tiện gọi hắn thì Ngụy Anh liền biết người này muốn hỏi cái gì rồi.
"Hắn nói gì?" Ngụy Vô Tiện sốt ruột hỏi.
"Hắn nói, đừng nói chuyện, ngươi nghỉ ngơi." Lam Vong Cơ