Vân Khởi bỗng nhiên thức tỉnh ngồi dậy từ trên giường đá, ánh mắt quét qua, mới phân biệt được trước mắt là Hàn Quỳnh bí cảnh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Một âm thanh chứa ý cười mát lạnh vang lên bên cạnh.
Vân Khởi liếc mắt nhìn tới, trên mặt ngẩn ra: “Sư phụ…”
Vân Khởi nhíu mi tâm, trước khi nhắm mắt tựa hồ vẫn còn ở trong Linh Lung Thần cung cùng nhân quỷ chém giết vô tận, mưa máu dồn dập che ngợp bầu trời, không nghĩ tới mình cư nhiên lần thứ hai ngất đi… Hắn xoay người đặt chân trên đất, tầm mắt khựng lại, nhìn về phía Tô Diệp Tử dáng người sạch sẽ đang tựa lên thân cổ mộc: “Sư phụ, xin lỗi, lúc trước ta…”
“Được rồi, đừng tiếp tục chơi trò nhận lỗi nữa.” Tô Diệp Tử như cười mà như không nhìn hắn, đứng thẳng người đi tới, “Tên nghịch đồ nhà ngươi từ trước đến giờ chỉ biết dụ dỗ vi sư, nếu ngày nào đó ngươi thật sự có thể nói là làm, sợ rằng vi sư mới phải bất an đây.”
“Để sư phụ lo lắng rồi.” Vân Khởi rũ mắt, hắn vừa muốn đứng dậy, tay phải lại trầm xuống.
Vân Khởi buông tầm mắt xuống nhìn, thấy trong tay cầm theo hắc kiếm, ngẩn ra.
Tô Diệp Tử nhìn hắc kiếm trong tay hắn, tầm mắt lạnh lẽo, sau đó lại chuyển thành ý cười: “Kiếm này của ngươi chẳng biết vì sao, vẫn không quay lại nhẫn giới.”
Vân Khởi cúi đầu nhìn hắc kiếm trầm mặc chốc lát, sau đó hắn vươn tay trái ra nhẹ nhàng vuốt ve trên thân hắc kiếm, thân hắc kiếm chấn động theo đó, phát ra từng trận ong ong, ngay cả không khí chung quanh thân kiếm đều đang dao động, tựa hồ đang biểu đạt sự không cam lòng và phẫn nộ của nó.
Chỉ là Vân Khởi ánh mắt trầm ổn, không cho hắc kiếm này cơ hội tiếp tục giãy dụa, liền thu nó vào trong tay áo.
Sau khi làm xong tất cả, Vân Khởi nhấc mắt, liền va vào ánh mắt lạ kỳ của Tô Diệp Tử đang nhìn tay phải của mình.
Tô Diệp Tử thấy hắn nhìn lại, ngừng bước tiến, chỉ vào nhẫn đen trên tay Vân Khởi, cười nói: “Chiếc nhẫn này xác thực cực kỳ bất phàm, chỉ là không biết đồ đệ ngoan có được nó từ đâu?”
Vân Khởi đứng lên, “Từ khi ta có ký ức, nó vẫn theo ta.”
Sắc mặt Tô Diệp Tử cứng đờ: “Uy lực của pháp bảo này, thực sự không giống kiểu tu vi nguyên bản của ngươi có thể hàng phục được.”
“…” Lần này Vân Khởi không trả lời nữa Tô Diệp Tử, hắn đứng trước giường đá trầm mặc chốc lát, sau đó nâng mắt nhìn về phía Tô Diệp Tử, thanh tuyến thâm trầm ——
“Sư phụ, ta thích ngươi.”
Thân hình của Tô Diệp Tử bỗng nhiên khựng lại, qua vài giây sắc mặt hắn mới khẽ biến, nụ cười cũng cứng rất nhiều: “Ngươi nói nhảm gì đó? Chẳng lẽ lúc nãy trong lúc chém giết bị tổn thương đầu?”
“Lần trước sư phụ cũng đã thấy rồi mà.”
Vân Khởi tiến một bước về phía Tô Diệp Tử, tay phải của hắn giơ lên, mở ra, lòng bàn tay có thêm một lọn tóc đen nhánh.
Đón tầm mắt cứng ngắc của Tô Diệp Tử, Vân Khởi cụp mắt nhẹ nhàng hôn lọn tóc đen kia một cái, hắn giương mắt nhìn Tô Diệp Tử, trong đồng tử đen láy tràn ra khắc chế và kiềm nén, lúc này tâm tình dưới đáy mắt hắn đã không kìm chế được cũng gần như điên cuồng.
Nhưng mà nam nhân đứng ở đó thoạt nhìn vẻ mặt đều có chút dữ tợn chỉ nắm thật chặt lọn tóc kia, nhẹ nhàng than thở một tiếng:
“Ta thích ngươi… Sư phụ, thích sắp điên luôn rồi.”
Lần này không chờ Tô Diệp Tử nói, Vân Khởi lại lần thứ hai áp sát về phía Tô Diệp Tử một bước, đáy mắt có tia giãy dụa: “Thích đến mức ta đã không muốn kiêng kỵ bất kỳ giáo điều cứng nhắc gì, thích đến mức ta nghĩ dù có phản Đàn Tông cũng không sao —— Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ôm sư phụ vào lòng…”
Tâm tình mãnh liệt dưới đáy mắt và thanh tuyến trầm lạnh của Vân Khởi, cuối cùng làm cho Tô Diệp Tử lùi về phía sau mấy bước, chỉ là động tác này tựa hồ khiến Vân Khởi càng thêm không cam lòng, hắn nhanh chân tiến lên, nắm lấy cổ tay đang buông xuống bên người của Tô Diệp Tử, mượn lực trực tiếp đặt người lên vách đá bí cảnh phía sau cổ mộc, sau đó bỗng nhiên nghiêng người áp sát ——
“Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận địa ôm sư phụ vào lòng —— cho dù là coi trời bằng vung ——!”
Vân Khởi đưa tay nắm chặt cằm Tô Diệp Tử, ánh mắt điên cuồng cúi người, trong ánh mắt đều là dục vọng kiềm nén đến mức tận cùng đang chực chờ dâng trào ra, nhìn chằm chằm đôi đồng tử hơi run run gần trong gang tấn, hắn gằn từng chữ, từng tiếng vững vàng: “Ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Nói rồi, hắn đột nhiên cúi người xuống, tựa hồ muốn chiếm hữu hôn đôi môi đỏ bừng của Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử bỗng dưng nhắm chặt mắt lại.
“…”
Nhưng mà sau khi đã hoàn toàn yên tĩnh, cái hôn kia vẫn cách không khí mà lướt qua.
Tô Diệp Tử nghe thấy một tiếng cười trầm thấp khổ sở ngột ngạt vang lên bên tai, hắn mở mắt ra nhìn.
Gương mặt khiến người ta kinh diễm thất thần kia vẫn ngay bên cạnh, nam nhân ôm hắn tựa lên vách đá bên tai nhắm mắt khẽ cười, nở nụ cười chỉ một lát, sau đó nam nhân chậm rãi mở mắt ra, chỉ vào khối đá hình tròn trên vách đá chẳng biết lúc nào đã bọn họ đè mất một nửa:
“Ngươi biết khối Chiếu Tâm Thành này không?”
Xưng hô của Vân Khởi khiến sắc mặt Tô Diệp Tử hơi ngưng lại: “Ngươi có ý gì?”
Vân Khởi cụp mắt nhìn cái một mảnh hỗn độn trong vách đá, thu cái chân đạp lên khu cảm ứng, lại cười khẽ thành tiếng, nhìn về phía Tô Diệp Tử: “Lần trước ta ở trong này, nhìn thấy sư phụ y phục nửa cởi.”
Tô Diệp Tử im lặng: “…”
“Dựa theo suy nghĩ hiện tại của.” Vân Khởi không để ý đến phản ứng của hắn, đưa tay sờ qua vách đá lạnh lẽo, “Trong này, bây giờ chắc là… ta lột sạch sư phụ, đặt lên giường…” Hắn nghiêng mặt sang, tầm mắt đặt trên gương mặt trắng trẻo của Tô Diệp Tử chứa dục vọng và ham muốn thâm trầm đảo qua từng tấc, sau đó nam nhân bỗng dưng cong môi, đáy mắt chứa đầy ý cười hoảng hốt đủ để đầu độc thế nhân. Tiếng nói của hắn hơi trầm khàn, từng chữ từng âm từng khoảng nghỉ vang lên:
“Bên trong vách đá này, ta nên đặt sư phụ lên giường… muốn làm gì thì làm.”
Không khí yên tĩnh, chỉ chốc lát sau.
“… Hừ, vẫn bị phát hiện.”
Tâm tình dưới đáy mắt “Tô Diệp Tử” nhạt đi, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Khởi: “Ngươi nhìn ta là giả từ lúc nào?”
Vân Khởi cụp mắt, cong môi: “Khi vừa tỉnh lại.”
“Tô Diệp Tử” biến sắc, sau đó cười lạnh một tiếng: “Sao lại có khả năng? Ta cũng không có bất kỳ cái gì khác với hắn!”
“Ngươi ở trong ảo cảnh này, tướng mạo xác thực giống như đúc sư phụ.” Vân Khởi giương mắt, tầm mắt lần thứ hai vuốt nhẹ qua gương mặt “Tô Diệp Tử”, “Chỉ là với tính cách của sư phụ, tạm thời không nói tới vừa nãy ta ngỗ nghịch hắn sẽ có kết quả gì…” Hắn cười lắc đầu thở dài, “Nếu ta dám lấy trạng thái tỉnh táo mà đem hắn đặt lên vách đá, sư phụ đại khái sẽ hất ngược của Hàn Quỳnh phong lên.”
“Tô Diệp Tử” cười gằn một tiếng: “Có một nghiệt đồ thích sư phụ của mình như ngươi, sợ rằng trên đời này có tiên môn nào biết được cũng phải thanh lý môn hộ.” Tiếp theo sắc mặt hắn khẽ biến, “Vậy vừa nãy vì sao ngươi lại đối với ta ——”
Nhìn vào mắt Vân Khởi, tiếng nói của “Tô Diệp Tử” nín bặt đi, sau đó chuyển thành ý cười trào phúng: “À, ta hiểu rồi, ngươi dang dựa vào ảo cảnh của ta để chấm dứt tiếc nuối.” Hắn giơ tay lên, đầu ngón ta trắng như ngọc chậm rãi kéo từ vai Vân Khởi xuống, tiếng cười mê mị, “Có muốn thẳng thắn lợi dụng ảo cảnh… cùng với sư phụ thân mến của ngươi vui mây mưa hay không, hửm?”
Gần trong gang tấc là gương mặt không thể quen thuộc hơn nữa khiến ánh mắt Vân Khởi trầm xuống, hắn lui nửa bước, tránh đầu ngón tay đặt trên lồng ngực.
Nét mặt của “Tô Diệp Tử” đột nhiên lại dữ tợn hơn, năm ngón tay trắng trẻo đột nhiên trở nên nhỏ dài, đưa phía trước tìm tòi rồi cắm thẳng vào lồng ngực của Vân Khởi.
Nhất thời máu bắn tứ tung, Vân Khởi rên lên một tiếng, khóe môi tràn ra một vệt máu.
Vân Khởi lạnh lẽo nâng tầm mắt lên, nhẫn đen trên tay phải buông xuống bên người kêu ong ong một tiếng. Chỉ là ánh mắt vừa mới chạm đến gương mặt vẫn tựa như cười mà như không của hắn, Vân Khởi đột nhiên nắm chặt hai tay, cố tránh tầm mắt.
“Không phản kháng?”
“Tô Diệp Tử” thấy thế thì sững sờ, sau đó cười to vài tiếng, “Chẳng lẽ người không xuống tay được —— với gương mặt của sư phụ ngươi đó chứ?!”
Nói xong, “Tô Diệp Tử” tiến lên một bước, đôi tay trắng thuần càng đâm sâu vào lồng ngực của Vân Khởi một phần, hắn thấp giọng cười đến châm chọc, “Làm sao, có phải không có cách nào tưởng tượng được kiếm của mình sẽ cắm vào thân thể của người này không? Có phải không hề muốn nhìn thấy trên gương mặt này có nửa điểm thống khổ không? … Ngươi nói xem, nếu như ta cho gương mặt xinh đẹp này một vết đao đẫm máu, mặc dù đây chỉ là ảo cảnh thôi, có phải ngươi còn đau hơn so với việc bị trúng một đao của ta không?”
Vân Khởi nghe vậy thì đột nhiên nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tận cùng đặt lên mặt người đối diện người, nhưng chỉ một chút rồi thôi.
Nhìn thấy phản ứng này của Vân Khởi, “Tô Diệp Tử” nhất thời càng đắc ý cười to, cười xong thì sắc mặt
hắn lạnh lùng nghiêm nghị: “Đã như vậy, vậy trước tiên ta đưa ngươi xuống U Minh, sau đó sẽ đưa sư phụ ngươi và những người khác xuống cùng ngươi!”
“… Ta quả thực không cách nào động thủ với sư phụ.”
Bọt máu tại khóe môi Vân Khởi tràn càng lúc càng nhiều, đè nén cảm giác suy yến do sinh mệnh dần trôi, hắn trầm thấp cười một tiếng, “May mà ta không cần làm vậy.”
Khi dứt lời, chẳng biết lúc nào hắn đã giơ lên, một cái bình trong trong tay rồi cho nổ tan ra. Một giọt máu đỏ thẫm xen lẫn xanh tím trong bình tiến vào không khí, khí tức cuồng bạo vốn bị đè ép đột nhiên bộc phát, toàn bộ “Hàn Quỳnh bí cảnh” vì thế mà kịch liệt rung động, ngay cả bầu trời xanh thẳm bên ngoài vách đá cũng bắt đầu rơi xuống từng khối lớn.
“Đáng chết ——!”
Lung Linh Mộc không thể tiếp tục duy trì hình dáng “Tô Diệp Tử” nữa điên cuồng rít gào ——
“Sao ngươi lại có Thanh Long Chân Huyết ——!?”
Mắt thấy giọt Thanh Long Chân Huyết kia sắp vỡ ra tại không trung này, Linh Lung Mộc đột nhiên rút tay từ lồng ngực Vân Khởi về, chân nguyên phun trào, đồng thời ầm ầm đẩy giọt Thanh Long Chân Huyết kia cùng thân thể Vân Khởi ra xa mười mấy trượng.
Chỉ thoáng chốc, bí cảnh nó tạo nên cũng đã sụp đổ, bị hủy trong chớp mắt.
Giây lát sau, chấn động khiến cho thiên địa chao đảo đã ngừng lại. Mà tại bí cảnh đổ nát này, hiển lộ trong Thần cung, một bụi dây leo khô gốc rễ đan xen vặn vẹo tráng kiện chậm rãi mở rộng ra, thân dài gần như bao trùm toàn bộ đỉnh Thần cung rộng lớn, nó vung vẩy vặn vẹo thân thể cao lớn, “nhìn” Vân Khởi ngã trên mặt đất cách đó không xa không rõ sống chết, cười lạnh một tiếng:
“Suýt nữa vì một mình ngươi, mà họng hết đại kết tiến hóa linh thái mà ta chuẩn bị mấy ngàn năm! … Chỉ có điều cũng tốt lực thần hồn của ngươi đủ mạnh mẽ, so với những tu giả vô năng tham lam trước kia gộp lại cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Nếu như thuận lợi có được một phần, sau khi luyện hóa nhất định có thể giúp ta đột phá đến linh thái trong một lần! Ha ha ha ha… Ta đã chờ cái ngày này… mấy ngàn năm rồi —— “
Linh Lung Mộc gần như điên cuồng cười to trong Thần cung, nhưng mà nó cũng không chú ý tới, Thanh Long Chân Huyết còn chưa nổ tung liền biến mất không thấy đâu; Vân Khởi nằm trên đất vốn bị nó xé rách lồng ngực, cũng đã dần dần khép vết thương lại.
Chờ đến khi vệt máu cuối cùng thu lại, trong lồng ngực Vân Khởi, một ánh hồng quang xen lẫn màu xanh tím đột nhiên thoáng qua.
Mà giờ khắc này trong thiên địa, Linh Lung Thần Mộc cứ như phát điên kia vẫn gầm thét cười to.
Biến hóa, cũng xảy ra trong chớp mắt ——
“… Ồn quá.”
Trong tiếng cười đinh tai nhức óc, đột nhiên xen vào một âm điệu lạnh thấu triệt.
So với tiếng cười kia, tiếng nói này khẽ đến mức khó có thể lọt vào tai.
Nhưng là sau một tiếng khẽ đến mức có thể quên này, tình cảnh Linh Lung Thần Mộc điên cuồng múa bỗng nhiên thành họa cảnh không hề có một tiếng động ——
Tiếng cười gào thét của Linh Lung Thần Mộc như bị thiên địa này vứt bỏ, ngay cả chính nó đều không thể nghe thấy nửa điểm động tỉnh. Mà dây leo có thể che đậy bầu trời của nó, cứ như đột nhiên bị trói gông xiềng so với đại địa còn nặng hơn, trong nháy mắt, tất cả nặng nề từ trên trời đập xuống đất.
Linh Lung Thần Mộc nằm rạp trên mặt đất sắp nổi điên, nhưng ngay sau đó, thân thể cao lớn của nó kịch liệt run rẩy, mọi dây leo như là phát điên bắt đầu như đang tránh một nơi nào đó mà liều mạng mà chạy trốn ——
Một khí tức cổ xưa so với bản thể của Linh Lung Thần Mộc bản thể còn dày nặng hơn, nơi Vân Khởi ngã xuống lúc này, chậm rãi dâng lên.
Toàn bộ hệ rễ của dây leo điên cuồng co rút lại cùng nhau, Linh Lung Thần Mộc khổng lồ như núi đến giọng nói cũng không nhịn được mà điên cuồng run rẩy ——
“Ngươi… ngươi đến cùng là —— là ai?!”
Nó “nhìn” sang phía, chẳng biết lúc nào đã có một nam nhân xõa tóc dài buông xuống sau lưng đứng giữa không trung nam nhân, một cả người mặc y bào trắng tuyết trắng phẳng phiu không có một nếp nhăn, không dính một hạt bụi; mà người kia đứng giữa hư không, mà cứ như giẫm trên đất bằng, quanh người ngay cả một tia dao động chân khí hay thần thức cũng không tìm thấy.
—— Phảng phất người đứng ở đó, chỉ là một phàm nhân không hề có tu vi thần hồn.
(oppa của em ngầu quá ><)Thân thể Linh Lung Thần Mộc lại run rẩy càng lợi hại —— bởi vì nó so với ai khác đều rõ ràng khí thu liễm vô hình vô chất trên thân thể người kia là một loại tồn tại khủng bố cỡ nào —— khủng bố đến mức mặc dù bản thể của nó to hơn người kia mấy trăm lần, lại sâu sắc cảm thấy một giây sau sẽ tan thành mây khối trong một cái chớp mắt của người kia.
“Không nghĩ tới… Thần hồn thiếu hụt, sẽ mệt đến mức phong ấn xảy ra vấn đề, vô duyên vô cớ kéo dài nhiều năm như vậy…”
Nam nhân đứng giữa không trung cứ như không nghe âm thanh run rẩy của Linh Lung Thần Mộc, vẫn còn lẩm bẩm nói: “Chỉ tiếc nếu hôm nay mạnh mẽ đột phá phong ấn, sau đó ý thức sẽ phải ngủ say một thời gian…”
Nói đến đây, cuối cùng hắn cũng nâng tầm mắt, nhìn phía Linh Lung Thần Mộc đang hoảng sợ bất an.
Trên gương mặt không hề cảm xúc của nam nhân, dần hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn ác: “… Linh Lung Mộc chưa thành linh thái?”
Hắn đưa lưỡi chậm rãi liếm đôi môi hơi khô, sâu trong con ngươi cứ như đóng băng, nhấc lên ma khí như thủy triều gần như ở trạng thái lỏng, mà ý cười tàn ác kia, phóng đại trên khóe môi hắn một chút: “Tuy rằng kém hắn một chút, nhưng cũng là đại bổ… Hơn nữa, tựa hồ ta vẫn cần linh tinh của ngươi để phá cảnh giới tiên tu?”
Không chờ Linh Lung Mộc đáp lại, hắn gật gật đầu, khẽ mỉm cười, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Vậy thì mời ngươi chết đi.”
Thiên địa này đột nhiên tĩnh lặng một giây, sau đó tiếng rít gào làm người sởn cả tóc gáy, bắt đầu kịch liệt rung động…
Giây lát sau.
Đứng trong thiên đại hoàn toàn trống trải tịch liêu, dưới chân nam nhân đều là thân tàn của dây leo bị phá nát. Hắn nhìn khối linh tinh trong suốt màu xanh lục nổi trước mặt mình, khẽ mở miệng. Tinh linh màu xanh lục hóa thành một linh nguyên xanh lục, bị hắn hút vào bụng.
Nam nhân nhắm mắt một lát, rồi lần nữa mở mắt, giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay là một lọn tóc dài màu mực hoàn hảo không chút tổn hại.
Tròng mắt như đóng băng của nam nhân bỗng nhiên lan tràn xuân thủy, hắn đặt lọn tóc màu mực đó dưới mũi khẽ người, chỉ chốc lát sau, một ý cười tà tứ trào lên đáy mắt hắn.
“… Thành tinh rồi à.”
Nam nhân lấy lòng bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve đoạn tóc dài mềm mại mềm mại như gấm, như ngàn năm trước ôn nhu vuốt thân lá non mềm, khóe môi cũng dần dần cong lên ——
“Không nghĩ tới, ngươi còn rất xinh đẹp.”
“… Tiểu Diệp Tử của ta.”
Tác Giả có lời muốn nói:
Part 1.
Ma đế: Toàn bộ Tiên vực đều nằm trong thực đơn của ta.
Part 2.
Tô Diệp Tử ngoài tháp run cầm cập một hồi: … Ai vừa sờ ta?