Vân Khởi một lần nữa đi vào Thiên Hương cư ngồi xuống, không tới nửa nén hương sau, hai người liền nhận ra trong Thái Hành thành, mấy khí tức gốc gác thâm hậu từ các nơi trong thành bay tới.
“Sư phụ.”
Vân Khởi truyền âm thần thức, nhìn về phía Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử không lên tiếng, tầm mắt nhàn nhạt nhìn lão già bị mình trấn áp bên bàn không thể động đậy dù chỉ một chút, sau đó khẽ cong khóe môi, thổi một lớp bọt trà mỏng nổi lên trong chén trà, hắn cười nhẹ như mây gió: “Nơi này là Tiên vực. Chỉ cần là địa phương của Tiên vực, chính là nơi đệ tử Đàn tông ta vung kiếm giúp đỡ nhân gian. Mà kẻ dám ở đây gây chuyện…” Đầu ngón tay cầm chén trà xanh nhạt khẽ nhấc lên, nước trà trong chén bị uống cạn sạch, Tô Diệp Tử hơi nâng mí mắt, đáy mắt sáng rạng rỡ, “Chỉ cần giết không cần chôn.”
Sát khí này còn ác liệt hơn ma tu của Ma vực, khiến các khách nhân cả sảnh đường vẫn còn đang lạnh run lần thứ hai phát sợ. Trước ngày hôm nay, người trong đệ nhất tiên môn Đàn tông, đối với bọn họ mà nói là thánh nhân lòng mang thiên hạ; mà sau ngày hôm nay sau, nhờ phúc Tô Diệp Tử, những thánh nhân này xem ra vẫn lòng mang thiên hạ —— chỉ là đồng thời với lòng mang thiên hạ, các thánh nhân không hề chú ý lau đi vết nhơ trong thiên hạ này một cách không hề lưu tình.
Mà Vân Khởi đối với lời nói của Tô Diệp Tử tựa hồ không chút nào bất ngờ, sau khi nghe xong hắn cũng chỉ gật đầu: “Ngươi giết đằng trước, ta chôn đằng sau.”
“…”
Từng người trong đại sảnh hơi co ro vào ghế của mình.
Lại qua một lát sau, vài khí tức đôn hậu kia rốt cục đã đến bên ngoài Thiên Hương cư, chạm mặt, cùng đi vào.
Trong mấy người tiến vào, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi y bào màu tím nụ cười phơi phới đi trước nhất, phía sau là bốn nam tử thành niên khí tức thâm sâu song song đi tới. Bốn người trông đều oai hùng bất phàm, mà trong lúc tầm mắt di động chuyển hướng khí thế, càng biểu lộ kinh nghiệm sát phạt lâu năm của họ.
Chỉ là mặc dù bốn người này trông có vẻ thân phận địa vị đều rất không bình thường, họ vẫn không hề mảy may thất lễ, tất cả chỉnh tề đi sau người thanh niên trẻ tuổi cầm đầu một bước, mơ hồ lấy đối phương làm đầu.
Sau khi nam tử dẫn đầu kia đi vào, đầu tiên là tầm mắt chuyển lên bàn của Tô Diệp Tử và Vân Khởi. Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn nhìn bóng người quay lưng về phía cửa đại sảnh, dừng lại vài giây mới thu hồi ánh mắt, trên mặt chứa nụ cười phơi phới, tầm mắt của hắn ôn hòa lại không mất đi lễ nghĩa đảo quanh đại sảnh một vòng:
“Xin lỗi, khiến chư vị chấn kinh.”
Nói rồi, nam tử tử bào còn hơi khom người xuống, hơi khom người với mọi người trong đại sảnh.
Tầm mắt của Tô Diệp Tử từ chén trà nâng lên, rơi lên vị trí ở cạnh cửa đại sảnh Thiên Hương cư.
Nam tử hơi khom người, nói rất khéo —— chính là hướng về cái bàn này của họ.
“… Thú vị.” Tô Diệp Tử cong khóe môi, như cười như không nói.
Mà lúc này mọi người trong đại sảnh giống như bị kinh sợ, đã không nhịn được thấp giọng nghị luận ——
“Bốn vị kia… Sao ta thấy quen mắt quá?”
“Phí lời, ta cũng thấy quen mắt —— bốn vị phó thành chủ của Thái Hành thành, thấy không quen mắt đều là người mù.”
“Họ chính là bốn vị phó thành chủ?! Vị đi trước mặt họ chẳng phải là ——”
“Sinh thời, thế mà có thể nhìn thấy thành chủ thần bí nhất của Thái Hành thành một lần, ta đây sống mấy chục năm cũng không tính là uổng phí!”
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, mặc dù sớm suy đoán ra thân phận của nam tử tử bào này rồi, Tô Diệp Tử vẫn là lần thứ hai nhấc mắt, nhìn đối phương một chút.
Trong cái nhìn này, sắc mặt Tô Diệp Tử vi diệu đơ ra một lát.
Nếu như trên đời này ai quen thuộc nhất với khí tức biến động của Tô Diệp Tử —— vậy Vân Khởi tự xưng thứ hai, thì không ai dám mở miệng rồi. Gần như là ngay khi Tô Diệp Tử hoàn hồn, Vân Khởi đã mở miệng, giọng điệu mang vẻ trưng cầu: “Sư phụ?”
Tô Diệp Tử cũng không nhìn về phía Vân Khởi, mà nhìn nam tử tử bào cười phơi phới đứng đằng kia, thần thái nhàn nhã, bờ môi mấp máy, truyền âm thần thức qua: “Thành chủ Thái Hành thành trong lời đồn, cư nhiên là một ma tu… Xưa nay nghe nói Bồ Đề tự rất rộng rãi với Bắc Cương, xem ra lời đồn không phải giả.”
Lực thần hồn của Tô Diệp Tử vẫn dưới Vân Khởi, hắn truyền âm thần thức với thành chủ Thái Hành thành, Vân Khởi vẫn có thể nghe được. Theo lời nói của Tô Diệp Tử, Vân Khởi xoay người lại đi, sau đó thì va vào một đôi đồng tử màu tím thẫm.
Thân hình Vân Khởi hơi khựng lại.
Nam tử tử bào kia tựa hồ cảm nhận được Vân Khởi sững người, thu hồi tầm mắt về, hướng về phía hai người cúi đầu với phạm vi không nhỏ, ôn tồn hành lễ: “Tại hạ không biết phong chủ và thủ đồ của đệ nhất tiên môn Hàn Quỳnh phong đến, không tiếp đón từ xa, kính xin hai vị thứ tội.”
“… Phong chủ Hàn Quỳnh phong?!”
Trong đại sảnh đều là tiếng bàn luận trầm thấp, mọi người vạn phần khiếp sợ trao đổi ánh mắt.
—— Nếu thành chủ Thái Hành thành đối với họ mà nói, được cho là nhân vật chỉ có thể nhìn mà thèm, như vậy chủ một phong của đệ nhất tiên môn, đối với bất luận người nào ở đây, đều có thể có thể gọi là là một tiên nhân chỉ sống trong truyền thuyết.
Bị nam tử tử bào trẻ tuổi này vừa gặp lần đầu đã trực tiếp nói ra thân phận, mi tâm Tô Diệp Tử khẽ nhíu khó thể nhận ra, chỉ có điều rất nhanh thần lười biếng đã che lấp hết thảy dấu vết trên mặt hắn, ngay cả lời nói ra đều là nhàn nhã:
“Thành chủ Thái Hành thành, hôm nay lại là vì cái tên không biết sống chết ngoài kia, còn có…” Tô Diệp Tử liếc nhìn lão già đứng bên cạnh đã vặn vẹo gương mặt nhưng vẫn không thể di động mảy may, cười quay tầm mắt, “Gã này mà đến?”
Thành chủ Thái Hành thành nhìn theo tầm mắt của Tô Diệp Tử, nhìn bộ dạng của lão giả kia, khi ánh mắt chạm đến đối phương, mặt mày của hắn xẹt qua một tia chán ghét nhạt đến mức khó có thể phát hiện, chỉ có điều trong giây lát liền tản đi sạch sẽ, hắn ôm tay thi lễ với Tô Diệp Tử: “Hai người này nói chuyện bất kính, lại còn mạo phạm hai vị, thế thì bất luận xử trí như thế nào, đều theo ý của hai vị.”
Lời này vừa nói ra, đáy mắt lão già đã đổ mồ đầy người trong đại sảnh, xẹt qua tâm tình khiếp sợ, hơi tức giận, mà lại hoảng sợ co rúm.
“Ồ? Do chúng ta xử trí?” Đáy
mắt Tô Diệp Tử ý cười lạnh lẽo, câu nói tiếp theo, thế nhưng lại chuyển thành truyền âm thần thức, “Ta vốn cho rằng, thành chủ đại nhân cũng lệ thuộc Trào Phong quân bộ của Ma vực, nhìn như vậy, thế là không phải?”
Nam tử trẻ tuổi y bào màu tím cứ như không nghe thấy truyền âm thần thức của Tô Diệp Tử, hắn không nhìn lão giả trong sảnh đường dù cho một chút, chỉ hơi khom người với hai người Tô Diệp Tử: “Dám to gan mạo phạm… Hai người này đã là tội chết, tùy hai vị xử trí.”
“…” Các loại tâm tình ở đáy mắt lão già, rốt cục triệt để quy về tuyệt vọng tĩnh mịch.
Trong lời nói đến cùng có mấy phần thật mấy phần giả, Tô Diệp Tử tự nhiên có thể phân biệt rõ ràng. Chính là vì vậy, ánh mắt của hắn xoay chuyển hai vòng giữa thành chủ Thái Hành thành và lão già kia. Sau khi dừng lại, Tô Diệp Tử bỗng dưng cười khẽ một tiếng: “Con người của ta… không thích nhất là bị mượn đao giết người.”
Đang khi nói chuyện, Tô Diệp Tử vung tay lên, lão già kia theo tiếng ngã quắp dưới đất, hiển nhiên là trước đó bị Tô Diệp Tử trấn áp, lão liều mạng chống lại, khiến cho lúc này bị kiệt lực.
Thành chủ Thái Hành thành nghe vậy, trong đồng tử màu tím thẫm thoáng sâu sắc thêm, sau đó chuyển thành ý cười: “Phong chủ lo xa rồi.” Nói xong, hắn chuyển hướng lên người lão già co quắp dưới đất đang run rẩy bò dậy, “Mấy ngày trước sau khi ngươi theo thiếu chủ nhà ngươi vào thành, ta có cảnh cáo ngươi chưa?”
Lão giả kia mặt tái mét, con ngươi trống rỗng, lúng túng gật đầu: “Là tiểu nhân thất trách, không thể ngăn cản thiếu chủ ——”
“Được rồi.” Thành chủ Thái Hành thành khoát tay áo một cái, trên mặt mang theo nụ cười hài hòa, so với lúc bước vào cửa Thiên Hương cư đại, không thay đổi chút nào, chỉ là lời nói ra đã khiến người ta không rét mà run ——
“Ta không nghe giải thích. Mạng của ngươi, không đáng giá bằng thời gian ta nghe một lời giải thích.”
“…” Sắc mặt lão già xám như tro tàn, run rẩy hai mắt và môi rồi cúi đầu.
Thành chủ Thái Hành thành không lên tiếng nữa, nam tử oai hùng đứng đầu tiên phía bên trái sau lưng, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, giọng nói băng hàn: “Ngươi muốn ta tự mình ra tay, hay là tự mình kết thúc?”
Hai nắm đấm gầy gò buông lỏng đêm người lão già kia siết chặt lại, một hồi lâu sau lão thở dài, ôm quyền làm một lễ vái dài với thành chủ Thái Hành thành vẫn lù lù bất động.
Lần thi lễ này còn là khom lưng chấm đất, lão già đều bẻ đôi cả thân mình.
—— Sau đó không đứng lên nữa.
Mãi đến khi cơ thể của lão giả rầm một tiếng cứng ngắc ngã xuống đất, mọi người trong đại sảnh lúc này mới phản ứng lại —— đối phương cư nhiên khí tuyệt. Một vài khách nhân nhát gan mặt như giấy vàng, mặc dù người có lá gan hơi lớn, ánh mắt cũng đảo đảo, không dám xem những người trong đại sảnh.
Mặc dù là Tô Diệp Tử, ánh mắt cũng lóe lên, hắn nâng mắt lên, sắc mặt phức tạp nhìn thi thể lão già kia, lại nhìn nụ cười bất biến trên mặt thành chủ Thái Hành thành.
Thời khắc này, hắn có một cảm giác nhìn thấy rắn độc lạnh lẽo trơn nhẵn.
“Thành chủ… thủ đoạn cao cường.” Tô Diệp Tử hiếm khi mặt không biểu cảm. “Chỉ một câu nói là có thể quyết định sống chết của một người, còn có thể khiến người ta không chút do dự tự sát —— quả thật, thủ đoạn cao cường.”
Mặc dù hiểu Tô Diệp Tử Minh ngầm chế nhạo, thanh niên tử bào trẻ vẫn mắt cũng không chớp,à nhận: “Đa tạ phong chủ Hàn Quỳnh khen ngợi.”
“Nếu thành chủ không phải vì hai người này mà đến,” Tô Diệp Tử thu tầm mắt lại, “Vậy ngài tới đây là vì chuyện gì?”
“Chỉ là nghe thuộc hạ đề cập hai vị đại nhân vật của Đàn tông tự mình đến đây, thân là thành chủ Thái Hành thành, ta tự nhiên không có đạo lý không ra đón.” Thành chủ Thái Hành thành đáp rất nhẹ, “Lại có thêm một chuyện, chính là đêm nay Thành Chủ phủ có dạ yến, đúng lúc gặp hai vị đến Thái Hành thành, tại hạ chịu không nổi kinh hoảng, cố ý đến để mời.”
“Dạ yến?” Tô Diệp Tử lắc đầu, “Không có hứng thú.”
Tô Diệp Tử trả lời, cũng không khiến nam tử tử báo bất ngờ, hắn cười khẽ gật gật đầu. Một khắc sau, một câu truyền âm thần thức vang bên tai Tô Diệp Tử và Vân Khởi ——
“Như vậy, xin hỏi hai vị —— liên quan đến Vô Căn Thủy của Bồ Đề tự, hai vị có hứng thú chăng?”
“…”
Ánh mắt Tô Diệp Tử bỗng nhiên lạnh đi, bất ngờ giương mắt, toàn bộ đại sảnh Thiên Hương cư, đều bị khí thể nổi lên quanh người hắn mang theo âm thanh gió gào thê lương.
Nam tử tử bào nụ cười rét lạnh, bốn vị phó thành chủ phía sau hắn đồng thời lạnh thấu sắc mặt, ào ào tiến lên một bước.
Bốn trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ nửa tấc, hai bên phong mang giằng co, giương cung bạt kiếm.
Ngay ở chỗ này, từ khi nam tử tử bào đi vào liền trước sau trầm mặc Vân Khởi ánh mắt chìm xuống, trên tay phải của hắn, nhẫn đen kêu to một tiếng.
“… Làm càn.”
Giọng nói trầm thấp vang lên trong đại sảnh tĩnh mịch.
Nam tử tử bào dẫn đầu sắc mặt khó coi thân hình cứng đờ, giơ tay ngăn cản, trường kiếm bên hông bốn phó thành chủ phía sau đồng thời trở vào vỏ. Mà bản thân của hắn cũng là người đầu tiên cúi đầu, hướng về phía hai người —— thành thực nói là hướng về phía Vân Khởi, cung cung kính kính thi lễ một cái:
“Đêm nay, Thành Chủ phủ có dạ yến, … chờ ngài đại giá.”