Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Ma tỉnh


trước sau

Bồ Đề Tự, Thiên Chúc Đài.

Thiên Chúc Đài trên đỉnh núi Bồ Đề sơn, bốn phía và bầu trời đều là biển mây, men theo lối đi thập cấp đi lên, đá tảng xanh mát, biển hoa rực rỡ, như lạc vào tiên cảnh.

Dùng chân nguyên ly thể nâng Vân Khởi đặt trên tràng thạch chính giữa biển hoa, Tô Diệp Tử nhìn tăng nhân đằng sau: “Trong Bồ Đề Tự các ngươi, hóa ra còn có thịnh cảnh thế này?”

*tràng thạch: hay còn gọi là tràng thạch, tiếng anh feldspar

Không Minh gật đầu: “Thiên Chúc Đài là thánh địa của bản tự, nếu không có thánh tăng mở miệng, ai cũng không thể đặt chân đến đấy.”

“Hóa ra ông ta chính là thánh tăng của Bồ Đề Tự các ngươi.” Tô Diệp Tử hiểu rõ gật đầu, tầm mắt chuyển sang Vân Khởi đang nhắm mắt trên tràng thạch, “Nơi đây linh nguyên hòa hợp, lại có thiên địa chân khí nuôi dưỡng, thích hợp với Vân Khởi vô cùng, thay ta cảm ơn thánh tăng.”

Không Minh nhìn theo tầm mắt Tô Diệp Tử, nhìn Vân Khởi nằm ngang trên tràng thạch đã khôi phục gương mặt ban đầu. Nghĩ đến chuyện vừa nãy Tô Diệp Tử bỗng nhiên nổi giận, Không Minh không khỏi than nhẹ một tiếng: “Tô huynh trước giờ không chịu nhận đồ đệ, ta còn cảm thấy đáng tiếc, bây giờ… ta thấy Tô huynh còn không bằng không nhận đồ đệ này.”

“… Không giống.”

Tô Diệp Tử mở miệng, âm thanh nhẹ vô cùng.

Không Minh nhìn sang, thấy người kia cũng không quay đầu lại, chỉ là đứng đó không hề động đậy nhìn người nằm trên tràng thạch, ngữ điệu nhẹ đến mức như là sợ đánh thức người đó ——

“Vốn dĩ ta cũng cho rằng, ta với hắn có duyên sư đồ, vì thế lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy thân cận. Bây giờ mới hiểu được…”

Nói đến đây, Tô Diệp Tử bỗng dung lại ngừng, một lát sau, Không Minh mới nghe người kia như cười như không than nhẹ một tiếng: “Rất nhiều chuyện, có trốn cũng không thoát.”

Nói xong, trong nhẫn giới của Tô Diệp Tử, một linh tinh hắc khí lượn lờ bay lên không, được Tô Diệp Tử dùng chân nguyên dẫn dắt, chậm rãi bay lên trên cơ trên đang nằm thẳng của Vân Khởi.

“Vô Căn Thủy?!”

Không Minh vừa thấy linh tinh kia, trước tiên ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì không khỏi cả kinh hỏi. Hắn chuyển hướng sang Tô Diệp Tử: “Ngươi muốn cho đồ đệ ngươi ——”

“Bên trong cơ thể hắn… đan điền bị khóa bẩm sinh.”

Tô Diệp Tử từ từ mở to mắt, giấu đi chân tướng, “Nhưng thần hồn của hắn bị tổn hại, tu vi quá thấp khó có thể duy trì, tất sẽ dẫn đế thần hồn vỡ nát… Vì thế chỉ có thể dựa vào thần mạch linh vật phá gương.”

“Ý của ngươi là, trước đó hắn đã luyện hóa linh tinh của thần mạch linh vật rồi?” Ánh mắt Không Minh hơi khựng lại.

“Ừm.” Tô Diệp Tử gật đầu, “Linh tinh của Linh Lung Mộc và Huyền Hoàng Thổ, đều đã bị hắn luyện hóa.”

Không Minh im lặng một lát, sắc mặt nghiêm túc: “Lấy ngũ hành tương khắc, luyện linh tinh nhập thể, đúng là hành vi nghịch thiên. Mộc, “Thổ” thuộc tính ôn hòa dày nặng, nếu như lúc hắn tỉnh táo thì có khả năng. Nhưng linh tinh của Vô Căn Thủy có tính chất công kích mạnh, hắn hiện tại lại đang hôn mê, e sợ sẽ rất khó.”

“Thời điểm như thế này, thì phải để sư phụ đứng ra hỗ trợ đó.” Tô Diệp Tử giọng điệu nhàn tản, tựa hồ cũng không phải đang nói đến chuyện liên quan đến sinh tử gì cả, hắn đưa mắt trở lại nhìn Không Minh, “Nhưng ta cũng không có nắm chắc gì, vì thế cố ý mời ngươi tới hộ pháp. Ta thấy dưới Thiên Chúc Đài này có tiểu đình, ta truyền âm cho ngươi.”

“…”

Ánh mắt Không Minh thâm trầm nhìn Tô Diệp Tử một chút.

Mặc dù vào thời điểm này, người kia vẫn cứ cong nhẹ khóe môi, ánh mắt biếng nhac, khóe mắt đuôi mày hơi nhếch, mang theo một cảm giác so với biển hoa này còn khiến người ta kinh diễm hơn.

Người này trông vĩnh viễn xinh đẹp vô hại, nhưng Không Minh rất rõ ràng, bên dưới cánh hoa nhìn như non mềm kia, cất giấu lưỡi đao sắc bén lạnh lùng như thế nào.

Vì thế hắn gật gật đầu, không nhiều lời, xoay người dọc theo lối đi, đến tiểu đình dưới Thiên Chúc Đài tĩnh tọa.

Vừa ngồi xuống chính là bảy ngày bảy đêm.

Chờ đến sang ngày thứ tám, bầu trời biển mây của Thiên Chúc Đài, kỳ lạ bắt đầu cuồng bạo lên.

Mây thuần trắng vốn mỏng manh như tơ như sợi, chẳng biết lúc nào nhuộm kín màu đen, mà tốc độ di chuyển của tầng mây chậm đến mức làm nguời khó nhận ra, cũng dần dần tăng nhanh lên, đồng thời từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, mãnh liệt kéo lên đỉnh Thiên Chúc Đài.

Không Minh gần như có thể cảm ứng được hô hấp của Tô Diệp Tử đang dần dần tăng lên.

—— Với tu vi như bọn họ, nếu không phải cơ thể đã đến cực hạn chịu tải, căn bản động tĩnh hô hấp không thể lọt ra ngoài.

Không Minh gần như lập tức phóng người lên, nhấc bộ muốn đi lên Thiên Chúc Đài, nhưng hắn mới vừa đi được vài bước liền khựng người lại —— tuy rằng có thể phát hiện Tô Diệp Tử có chút mất sức, nhưng còn chưa đến trình độ ngay cả truyền âm thần thức đều không làm được.

Nếu không mở miệng, nói rõ tình huống cũng không nguy cấp. Trái lại nếu như hắn tùy tiện đi lên, quấy rầy đối phương, càng có khả năng đẩy hai người kia lên tình cảnh nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Không Minh vẫn kiềm chế lại bất an trong lòng, sắc mặt hơi trầm xuống đứng bên lối đi chờ đợi.

Lại them mấy canh giờ sau, biển mây của Thiên Chúc Đài rốt cục lắng xuống cơn cuồng bạo, an ổn trở lại.

Không Minh thả lỏng một hơi, nhấc tăng bào, theo lối đi tiến lên.

Chờ đến khi lên tới Thiên Chúc Đài, hắn có chút ngơ ngác ——

Biển hoa trước mặt đã là sinh sôi mãnh liệt, rõ ràng chỉ mới bảy ngày thêm vài canh giờ không gặp, dĩ nhiên đã vượt tới nửa người.

Mà bệ đá vốn nhấc mắt là có thể nhìn thấy, lại bị che đậy không thấy hình bóng.

Không Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không biết Tô Diệp Tử đã làm cái gì, mới làm cho Thiên Chúc Đài phát sinh biến hóa như vậy, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể men theo vị trí ban đầu của tràng thạch, đẩy khóm hoa ra, tìm tới hướng đất trống chính giữa Thiên Chúc Đài.

Thấy trước mặt khóm hoa dần dần mỏng đi, trong lòng Không Minh biết đã sắp đến chính giữa Thiên Chúc Đài rồi, liền liền đưa tay đẩy khóm hoa cỏ che lấp tầm mắt cuối cùng, cười nói với người trên tràng thạch trong bãi đất trống kia: “Tô huynh ở Thiên Chúc ——”

Tiếng nói im
bặt đi.

Không Minh ngây ngốc nhìn vị trí tràng thạch kia.

Giống với lúc hắn rời đi, trên tràng thạch vẫn là hai người một tỉnh một ngủ. Nhưng điều khác biệt chính là, Tô Diệp Tử tỉnh táo, lúc này mi mắt vô lực nhắm lại, sắc mặt có chút tái nhợt nằm trên tràng thạch, gáy bị người bên cạnh nân lên, tóc dài màu mực từ tay áo tăng bào của người nâng hắn buông xuống.

Mà Vân Khởi hôn mê, hoặc nên nói là người mặc tăng bào, đang nâng gáy Tô Diệp Tử, lúc này lại nằm trên người Tô Diệp Tử.

Hắn đang hôn môi người bị chính mình ôm vào ngực.

Nụ hôn kia trông vong tình đầu nhập, mang theo khí thế ép người cướp đoạt và chiếm lấy. Đến mức mặc dù bị người quấy rối, nam nhân bên trên chỉ là nhấc mi mắt lên lặng im nhìn Không Minh một chút, sau đó liền rủ xuống tiếp tục hôn bờ môi mềm mại đỏ bừng của người dưới thân.

Mà chính là trong cái nhìn này, sau khi Không Minh bừng tỉnh thì cơn giận bị đông cứng ở tại chỗ.

… Không giống.

Trong cơ thể của người đàn ông kia —— đồ đệ của Tô Diệp Tử, … nhất định có cái gì khác biệt.

Bất kể là ánh mắt, hay là khí chất, dù cho rõ ràng người này trong ngoài không có mảy may biến hóa, nhưng Không Minh vẫn theo bản năng phát hiện, cùng với khi nhìn thấy ở Thi đấu Tứ môn, người cúi đầu phục tùng đứng sau lưng Tô Diệp Tử, mặc dù đôi khi ánh mắt có nguy hiểm cũng chỉ là một thanh niên tuổi đời non nớt đã hoàn toàn khác nhau —— lúc này nam nhân nằm trên người Tô Diệp Tử, đã hoàn toàn trở thành một tồn tại khác ——

Là một tí chân khí và thần thức đều không có tiết ra ngoài trong một lần quan sát, đã có thể làm cho hắn cảm thấy một loại tồn tại uy hiếp trí mạng khác lạ.

“—— Ngươi là ai?!” Khí thế quanh người Không Minh tăng vọt, chân nguyên làm phồng tăng bào của hắn, ngay cả giọng nói đều có chút khản đặc.

Nhưng mà trung tâm chịu đựng tất cả những khí thế áp bức này —— nam nhân trên tràng thạch dường như đối với sự tồn tại của hắn, sau cái nhìn ban đầu cũng không hề để ý gì thêm. Thậm chí khi Không Minh nói, người kia cũng chỉ nâng tay phải ôm thắt lăng Tô Diệp Tử, nhẹ nhàng nắm cằm Tô Diệp Tử, để đối phương hé môi, giúp mình càng thêm tận hứng đưa đầu lưỡi ôm lấy đối phương tiếp tục tham lam càn rỡ.

Nụ hôn này càng thêm kịch liệt mà tình sắc, đáy mắt nam nhân bên trên chôn sâu dục vọng khắc cốt, giống như hận không thể ăn người dưới thân vào bụng.

Kiêng kỵ Tô Diệp Tử nằm trong ngực người kia nên không cách nào ra tay, đối mặt tình cảnh này Không Minh ảo não chuyển mắt sang chỗ khác.

Mà âm thanh hôn môi phóng túng ám muội kia không hề có ý dừng lại, mãi đến khi Không Minh gần như sắp nhịn không được mà ra tay, hắn nghe thấy chỗ tràng thạch vang lên tiếng than thở thâm trầm khàn khàn của nam nhân, mang theo tiếng cười thoả mãn mà lại tham lam:

“Diệp Tử, của ta…” Nam nhân lấy lòng bàn tay nâng cằm Tô Diệp Tử, sau đó nhẹ nhàng xoa bờ hôi bị mình tàn phá đến mức có chút sưng đỏ, ý cười và dục vọng trong con ngươi sâu cạn chập trùng, “Ta thật muốn đem ngươi…”

“…!”

Mặc dù dư âm chưa hết, Không Minh nghe thấy rõ ràng dục vọng căn bản không hè che lấp trong đó, hắn rốt cục không nhịn được lần thứ hai chuyển ánh mắt lạnh như băng qua: “Ngươi đến cùng là ai?!”

Nam nhân vẫn không để ý đến hắn, đứng dậy, bế Tô Diệp Tử trên tràng thạch lên ôm vào trong ngực, sau đó đi về phía lối đi bên ngoài khóm hoa.

Khi đi ngang qua Không Minh, bước tiến của Vân Khởi ngừng lại, hắn cong khóe môi, ánh mắt ôn nhu cực điểm nhìn người trong ngực, lời nói ra lại làm cho Không Minh đứng bên cạnh không rét mà run ——

“Thi đấu Tứ môn, ta đã thấy ngươi… tiểu tử mới sống 730 năm, thấy trưởng bối, phải hành lễ.”

Sau khi nói xong, mặc kệ Không Minh khẽ run đôi mắt, từ đầu tới cuối không nhìn đối phương thêm cái nào Vân Khởi ôm Tô Diệp Tử đi ra ngoài khóm hoa.

Một tia linh khi màu mực bao quanh trước chân nguyên ly thể màu nhũ bạch, những hoa cỏ linh động phảng phất như thấy kẻ địch tuyệt mệnh gì vậy, dồn dập ngã sang hai bên.

Không Minh thậm chí có thể nghe thấy, những hoa cỏ mới sinh linh tính sợ hãi khẽ kêu ai ái.

“A, đúng rồi, còn một việc.”

Đi tới bên bìa Thiên Chúc Đài, sắp bước lên lối đi nam nhân bỗng dưng bước tiến, lần này hắn nâng tầm mắt, cách khóm hoa run rẩy co ro ngã rạp, nhìn Không Minh ở giữa Thiên Chúc Đài đang nhìn về phía hai người, đáy mắt xẹt qua một ý cười gian tà:

“Không phải của ngươi, không cần nhớ; nhìn nhiều cũng không cần.”

Nam nhân xoay người bước lên lối đi, thân ảnh biến mất, mà dư âm vẫn còn ——

“Nếu như không cẩn thận mang đến cho Bồ Đề Tự tai họa diệt môn… Ngươi còn trẻ, không chịu đựng nổi đâu; những người khác ở đây, cũng không được.”

==

Bệ hạ trở về!!!!!!!

Dạo này tui bận lắm huhu chỉ rảnh đc hôm nay nữa thôi là lại bận nữa rồiii

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện