“Đồ đệ ngoan, ta có kinh hỉ cho ngươi.”
“… Ngươi say rồi?”
Vân Khởi có chút khó hiểu ngoái đầu nhìn hai bình rượu tên bàn ngọc thành đã sắp muốn hoàn toàn nứt ra. Bất luận làm sao, hắn cũng không nghĩ tới tửu lực của Tô Diệp Tử lại đến trình độ như thế này.
Tô Diệp Tử nghe hắn nói xong, lại hơi nhướng mày: “Ngươi mới say á.”
Chỉ có điều một khắc sau, Tô Diệp Tử liền giãn mi tâm: “Ngươi đã say rồi, vì thế ta không so đo với ngươi.”
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn, đưa tay: “Lại đây.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Diệp Tử mở to một đôi mắt trong suốt đến mức phảng phất như có thể nhìn thấy đáy lòng, yên lặng nhìn Vân Khởi, sau đó khóe môi đỏ bừng cong lên, hắn không tiến tới mà lại thụt lùi một bước, đặt tay lên dây móc ngoại bào.
Sắc mặt Vân Khởi khẽ biến, vừa muốn động tác, người kia còn nhanh hơn một bước mở dây móc áo ra, cởi ngoại bào.
Vân Khởi ngẩn ra.
Đứng ở đó vẫn là Diệp Tử của hắn, rồi lại có cái gì không giống ——
Người trước mặt sau cởi ngoại, bên trong là quần áo dài bằng tơ lụa đen tuyền. Màu đen ấy thuần túy đến mức cứ như vẩy mực, trong đèn đuốc thấp thoáng, hiện ra tầng lớp quang sắc hơi di động.
Quần đen rộng rãi như làn váy thật dài của nữ tử, còn giống thác nước rũ xuống mặt đất, nhưng vị trí eo lại nhỏ vô cùng, liền với áo, đều phác họa tỉ mỉ đường nét eo mông của Tô Diệp Tử. Sau khi lướt qua mông, theo bước chân của Tô Diệp Tử, quần dài như tà váy mới theo tay áo dài thật dài xuôi bên người, trước sau khẽ vẫy như sóng nước.
Dưới màn lụa đen nổi bật này, da dẻ Tô Diệp Tử trắng gần như trong suốt, bàn tay đưa ra từ tay áo thật dài rồi nắm chặt vạt tay áo, giống như dương chi ngọc tốt nhất khiến người ta hoa mắt.
Chờ Vân Khởi hoàn hồn, Tô Diệp Tử đã thản nhiên ngự không, rơi xuống vân giá, rơi vào trong điện.
Vân Khởi nhìn chăm chú bóng người đó, tinh tế vuốt nhẹ qua mỗi một đường cong trên người Tô Diệp Tử, hắn khẽ nâng mắt, giọng nói khàn khàn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“…” Tô Diệp Tử cười tủm tỉm nâng cái gáy trắng như tuyết nhìn hắn, ánh sáng giữa tay phải lóe lên, một thanh nhuyễn kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Đôi mắt Tô Diệp Tử trong trẻo, hắn quay đầu nhìn một góc đèn đuốc yếu ớt trong điện, nhạc sĩ chính ở đó cũng nhìn về phía hắn.
Tô Diệp Tử cười khẽ gật đầu.
“Keng, ting, tang, tùng…”
Tiếng đệm nhạc chuông trống đàn kèn dần vang vọng trong cả đại điện yên tĩnh, khi tiếng chuông nhạc đầu tiên vang lên, Tô Diệp Tử giữa điện vung cổ tay, rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, từ bên người chậm rãi vẽ ra nửa vòng tròn, mà ánh mắt của hắn cũng theo trường kiếm mũi kiếm dần hướng lên, khi nốt nhạc đầu tiên tan hết, ánh mắt của hắn theo mũi kiếm dừng lại hướng lên trên.
Âm vận dừng lại, sau đó vang lên.
Như cơn gió đầu tiên của đầu xuân thổi vào thành, chuông nhạc lanh lảnh du dương, đi kèm đàn kèn lượn lờ cùng vang lên, mũi kiếm của Tô Diệp Tử nhẹ nhàng vũ động trên không trung, ánh sáng lấp lánh le lói trên thân kiếm chậm rãi nhảy lên; mặc bộ quần áo tơ lụa màu mực như nước, đi kèm tiết tấu và nhịp điệu của kiếm, người nâng kiếm mềm mại nhảy múa trong điện.
Hình dáng kia như mây như tơ, trong đại điện rộng lớn mang theo ánh kiếm thanh minh hiến vũ; vòng eo kia nhỏ nhắn dịu dàng, trước sau trùng điệp, triển khai độ cong tuyệt mỹ liên tiếp. Nơi người kia đi qua, lại có lấm ta lấm tấm ánh bạc trên không trung lấp loé cử động, mà bên chân hắn, chồi non rì rào chậm rãi chui ra từ trong điện, bông hoa nhỏ vụn tươi mới kiều diễm, khẽ run giữa chiếc lá.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn ngẩn ngơ, giữa lúc thất thần, tiếng nhạc bên tai đột nhiên vang lên, trong cung điện bỗng tiến vào âm thanh bao la, cứ như tiếng sấm đầu tiên của mùa hè, đi kèm với tiếng nhạc này, trường kiếm trong tay người trong đại điện vang một tiếng thanh lệ, bỗng nhiên cách lòng bàn tay người đó, bay thẳng vào không trung, sau đó mang theo ánh sáng làm ảm đạm toàn bộ đại điện đèn đuốc vô tận, từ trên trời giáng xuống; mà kỹ thuật nhảy của người trong điện cũng không còn ôn hòa như gió xuân nữa, mà là mạnh mẽ réo rắt, mỗi một đường vòng cung đều mang theo cường độ ác liệt xinh đẹp.
Hoa kiếm cuồn cuộn rơi xuống, trường kiếm bị cái người đang hạ eo ở giữa không trung lật nghiêng tiếp vào trong tay, người kia cũng không vội nhỏm dậy, mà là lấy hạ thân của mình làm điểm tựa, tay trái tiếp kiếm, trên người múa tay áo lượn trên không trung, mũi kiếm bay quanh toàn bộ cung điện một hình tròn trọn vẹn; mà nơi mũi kiếm chỉ tới, bông hoa ngũ sắc nở ra cùng điệu múa của hắn lúc nãy, đổ rào rào nở đầy đại điện, bướm nhiều màu không biết đến từ đâu bay khắp cung điện, vây quanh những bông hoa cùng người
nâng kiếm, tung tăng bay múa giữa những kẽ hoa.
Tiếng nhạc lanh lảnh du dương đẩy đến cực hạn, sau đó chậm rãi hạ xuống, bóng người mạnh mẽ tung bay trong điện cũng dần dần ung dung hạ xuống, nhưng ánh kiếm này vẫn không dừng, như cầu vòng bắt ngang mây, trước sau tương ứng, lại như nước chảy mây trôi, đều đặn không dứt. Phảng phất như dẫn dắt mọi người trong điện nhìn qua, gió thu lướt nhẹ qua mặt, trời cao mây rộng, chim muông từ không trung bay xuống kết bạn.
Ánh kiếm của người kia chậm lại, rồi tựa hồ đồng thời cùng tiếng nhạc này, dần dần hùng hậu ầm ĩ, mỗi một bước của người kia giống như đeo xiềng xích từ vực sâu đi tới, khiến mỗi một bước đều giẫm lên cuộc đời, rơi vào khoảng không không chịu thỏa hiệp; ngay cả tay áo dài dịu dàng cũng giống như khô khan rơi xuống, nhưng mũi kiếm hướng tới, có nặng nề cách trở đi nữa đều bị bước tiến chầm chậm kiên định của người kia bước qua. Nơi mũi kiếm xẹt qua, cánh hoa rực rỡ lúc nãy đều bị xé nát, bông hoa sắc thái diễm lệ hoa lẫn vào lá xanh nhạt màu, vạn vật vào thời khắc này như nuốt khô màu sắc bên ngoài. Chỉ có ánh kiếm hoa mắt của người kia, vẫn kéo dài, hướng tới không ngừng.
Chỉ là tiếng nhạc trong điện lại càng ngày càng thấp, càng ngày càng trầm, như là xiềng xích bị lôi kéo không ngừng hướng về vực sâu vô tận, mà hình bóng của người múa ở giữa điện cũng càng ngày càng chậm, càng ngày càng nặng, cứ như trường kiếm trong tay có vạn cân vô lực nâng lên.
Cuối cùng tiếng nhạc trầm thấp chậm dần, rồi dừng hẳn, mà cơ thể người ở giữa điện dần dần cúi xuống, cùng kiếm kết hợp, tại một chỗ.
Như là những bông hóa khô héo bên cạnh, chỉ còn một thân cây ố vàng hơi cong.
Trái tim nam nhân trên vân giá vào đúng lúc này đột nhiên thắt chặt, hắn gần như muốn đứng dậy vượt hư qua đó, nhưng bỗng dưng khóe mắt lạnh lùng.
Mọi người chấn kinh nâng mắt, chỉ thấy trong cung điện huy hoàng này, chẳng biết lúc nào, lại có tuyết nát rì rào từ không trung bay xuống.
Vân Khởi hơi run. Hắn nhìn qua.
Giữa đại diện, bóng người “khô héo” kia khẽ giật giật, mang theo một điểm bướng nhác vừa tỉnh, người kia mở mắt ra, hắn trông thấy Vân Khởi, khẽ chớp mắt, nhuyễn kiếm trong tay vang tiếng thanh lệ, như là vạn vật ngủ say vừa tỉnh giấc, theo sát phía sau, tiếng nhạc biến mất đã lâu lại ầm ầm tấu vâng.
Toàn bộ đại điện, đột nhiên bị hất vào trong kiếm vũ cao vút ác liệt. Từng ánh sáng kia loá mắt khiến người ta bị mê hoặc, từng vệt tàn ảnh càng xinh đẹp mê hoặc lòng người, người kia nhảy múa, người kia xoay tròn, người kia nâng kiếm, người kia bay lên…
Đầy tim đầy mắt, trong tuyết bóng trường y màu mực, thân ảnh của người nọ như khắc vào xương tủy.
Không biết bao lâu, tiếng nhạc bị đẩy lên cao trào lại im bặt.
Mà giữa đại điện, nhuyễn kiếm đâm xuống đất, tay cầm chuôi kiếm đối lưng với người trên vân giá, bỗng nhiên người trên cong ra sau, dừng lại.
Trong mắt của hắn, là nam nhân đi tới bên bìa vân giá.
Mà trong mắt của nam nhân, cũng chỉ có một mình hắn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai nhìn nhau, người không trụ nổi đầu tiên, lại là Tô Diệp Tử quan phát cột gọn, ngọc trâm màu xanh biếc gãy nát, rơi xuống kim điện, mái tóc dài màu mực như thác nước, đột nhiên buông xuống.
Tô Diệp Tử tuy có bất ngờ, nhưng lại không chút kinh hoảng, hắn lưu loát đứng dậy, hô hấp có chút bất ổn.
Nhưng hắn xoay người, giữa đám người bị kinh diễm đến mất ngôn ngữ của cả đại điện, nhấc mắt nhìn nam nhân đồng dạng đôi mắt cũng thâm trầm.
“Lòng ta yêu ngươi.”
Trong mắt hắn là biển sao đầy ắp, khóe môi khẽ cong ——
“Ta nguyện tặng ngươi, hết thảy xuân hạ thu đông cả quãng đời còn lại của ta.”