…Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mới tỉnh lại.Hắn nhìn thấy mình đang gối đầu trên đùi Mộng Nguyệt, còn Tử Nhược thì đang lo lắng ngồi một bên.
Mấy đệ tử Nguyễn gia đang đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt.
Khi thấy Thanh Ngọc mở mắt, Tử Nhược lập tức rơi lệ nhào tới:- Chủ nhân! Chàng tỉnh rồi, chàng có sao không?Thanh Ngọc mỉm cười, lặng lẽ vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, tu bổ lại số vết thương ẩn trong thân thể.
Lần chiến đấu với con Nhân Diện Ảnh Thù kia quá nguy hiểm, đó là lần hắn đã tiến tới gần với tử vong nhất.
Trong lòng Thanh Ngọc có cảm ngộ thêm một bước về Kiếm Đạo của mình, khi về hắn sẽ hảo hảo bế quan suy ngẫm một phen.Thanh Ngọc hỏi:- Ta hôn mê bao lâu rồi?Mộng Nguyệt gạt nước mắt trên tay, nói:- Tám ngày rồi, may mà bọn đệ tử Triệu gia, Hán gia bị chàng dọa chạy, nếu không thì chắc bọn thiếp gặp nguy hiểm rồi.Thanh Ngọc cũng âm thầm là thở ra một hơi.
Nếu không phải có phù văn Đạo Nguyên và khả năng tự hồi phục của Tâm Như, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn Quỷ Ảnh tộc này cũng quá âm hiểm đi, trong Hằng Thiên tinh này trừ Thanh Ngọc ra chắc chẳng ai có thể giải cứu được Tinh cầu chi linh cả.
Bảo sao mà bản nguyên tinh cầu lại chịu hợp tác với hắn.Một lúc sau, Thanh Ngọc mới ngồi dậy, rồi tiến lại cái cấm chế kia.
Xem ra suy đoán của hắn là đúng, tộc nhân của Tử Nhược chính là do bọn Quỷ Ảnh tộc mưu hại, cả mẹ hắn cũng vậy.Thanh Ngọc nắm chặt bàn tay, âm thầm thề sau này phải băm bọn chúng làm muôn mảnh.Tới gần xem xét cấm chế, Thanh Ngọc suy diễn hồi lâu.
Thủ đoạn bố trí này vô cùng đặc biệt, làm hắn lại có thêm rất nhiều kiến giải mới về trận pháp, được khá nhiều chỗ tốt.Ba ngày sau, cấm chế mới được hoàn toàn phá giải.
Một hư ảnh hình con thỏ trắng nhỏ từ trong đó thoát ra ngoài, sau đó lao vào biến mất trong thân hình Thanh Ngọc.- Đinh! Hằng Thiên tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Lấy lại Tinh cầu chi linh”, nhận được phần thưởng đặc quyền của Tinh chủ: Hằng Thiên chi uy, một lần Tinh cầu chi phước, một lần Tinh giáng từ ân, 20000 điểm tích lũy!- Đinh! Hằng Thiên tinh nói cho thiếu gia biết về Hằng Thiên chi uy: mỗi năm thiếu gia có thể sử dụng một lần, có thể tỏa ra uy áp cường đại khiến cho một đối thủ không thể nào cử động và sử dụng sức mạnh, tối đa một canh giờ, Tinh giáng từ ân: Chọn một khu vực nhất định trong Hằng Thiên tinh, tất cả tu sĩ trong đó đều được tăng thêm một tiểu cảnh giới, nếu là tu sĩ hậu kỳ sẽ lập tức tiến lên đỉnh phong!Thanh Ngọc mừng rỡ!Cái này hay a!Nhất là cái Hằng Thiên chi uy kia, xem ra sau khi rời khỏi bí cảnh có trò vui rồi!- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia khả năng tự động truyền tống mình và những người xung quanh ra khỏi bí cảnh, phải chăng hiện tại lập tức truyền tống?Đi ra cái hồ lúc trước chứa Linh Hồn Thần Dịch kia, Thanh Ngọc nhanh chóng cùng mấy tên đệ tử Nguyễn gia đào bới.
Ở đây có lượng lớn Linh Hồn Thần Dịch như vậy, chắc chắn phải có bảo vật gì đó.
Không để hắn thất vọng, sau hai canh giờ đào bới, cuối cùng Thanh Ngọc tìm được một viên Linh Hồn Tủy Châu.Đây là một viên cầu màu trắng sữa lớn bằng nắm tay, trông giống y như ngọc trai, nhưng mà lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Công dụng của nó chính là hấp thu tinh thần chi lực trong thiên địa, sản sinh ra Linh Hồn Thần Dịch.
Có viên châu này, không bao giờ sợ hết loại thần thủy hiếm có kia cả.Thanh Ngọc thu xếp một chút rồi nói với mọi người:- Mọi người đứng sát vào đây, ta nói cái này một chút!…Bên ngoài bí cảnh.Ty Tràm sâm lâm âm u quỷ dị, từng làn khói sương mờ ảo, cuốn lấy những chiếc lá khô rơi rụng lả tả trong không gian.
Hôm nay có chút nắng sáng, nhưng cũng không thể làm tan đi vẻ hắc ám của khu rừng rộng lớn vô biên vô hạn này.Nơi đây hiện tại đang rất căng thẳng, không ai biết ở bên trong bí cảnh kia đang có chuyện gì xảy ra.
Mấy lão bất tử của các đại gia tộc lúc này đang đi đi lại lại, trong đầu thì tính toán xem tiến tới nên bài binh bố trận ra làm sao, một mẻ hốt gọn, xưng bá Trung Đô đấy.
Chỉ có Trần Tầm lão tổ tông Trần gia là vẫn ngồi im một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích gì mà thôi.Bỗng nhiên, từ bệ đá cổ rung lên một luồng hào quang nhè nhẹ, lập tức hai mươi thân hình của Nguyễn gia đệ tử được truyền tống ra ngoài.
Trên y phục họ lúc này dính đầy máu tươi và vết thương, trông có vẻ như vừa trải qua một trận ác chiến thảm khốc vậy.
Biểu cảm trên gương mặt ai ai cũng tỏ ra hãi hùng khiếp vía, không biết ở bên trong kia đã xảy ra những chuyện gì.Lão gia tử Nguyễn Nhạc và Nguyễn Nhật trưởng lão, Trương Bá trưởng lão lập tức lao đến gần, bảo hộ lấy đám đệ tử Nguyễn gia.Thanh Ngọc tỏ vẻ hoang mang:- Gia gia, bên trong