Thanh Ngọc gác mối tâm tư qua một bên, hiện tại hắn đã có 6985 hồn đồng, liền muốn chạy qua cửa tiệm Hồn kỹ xem một chút.Cửa tiệm này là một tòa lầu các bằng gỗ đơn sơ cũng chỉ có một tầng, bên trong đó bày biện đủ các loại ngọc giản.
Phía ngoài treo một tấm bảng cũ kỹ lắc lư theo chiều gió, ghi “Phàn Kỹ Các”.Tấn công, phòng thủ, truy tung… các loại Hồn kỹ được sắp xếp theo từng khu vực một, rất dễ cho việc tìm kiếm.Thanh Ngọc đang cần gấp một Hồn kỹ phòng thủ, vì hắn bây giờ toàn sở hữu kỹ năng tấn công, lúc giao tranh vô cùng bất tiện.Ngày hôm trước giao chiến với bốn tên Đằng Mộc nhân, nếu không phải Thanh Ngọc nhanh trí ngự kiếm bay mất, có khi giờ này đã một mạng ô hô rồi.Nhưng xem sơ bộ qua toàn bộ khu vực phòng thủ, hắn không hề vừa ý với bất kỳ một loại Hồn kỹ nào.
Ở đây đẳng cấp quá thấp, không hề hữu dụng, lại rất tốn thời gian thi triển.Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc bèn tiến tới gần lão bản của Phàn Kỹ Các, hỏi:- Lão bản, có loại Hồn kỹ phòng ngự nào thi triển nhanh, hiệu quả tốt một chút không?Lão bản là một lão giả, đầu tóc bạc phơ, râu dài tới ngực, ăn mặc một bộ đạo bào trông vô cùng tiên phong đạo cốt.
Lão vuốt râu, rồi nói:- Có thì có, nhưng phải xem ngươi có trả nổi hay không?Thanh Ngọc mỉm cười, hỏi:- Không biết lão bản bán thế nào?Lão giả mở hộc tủ ra, lấy một ngọc giản đưa cho Thanh Ngọc.
Khi hắn kiểm tra qua thì mới phát hiện, đây là một Hồn kỹ phòng ngự tên “Long Lân Thuẫn”, thi triển có thể lập tức triệu hồi ra lân giáp bằng Hồn lực bọc kín thân thể, chỉ xem lướt qua thôi Thanh Ngọc đã vô cùng hài lòng.Nhưng mà loại Hồn kỹ cao cấp thế này, không biết có đắt hay không?Thanh Ngọc hỏi lão bản:- Lão bản, giá thế nào vậy?- Không có giá.Hắn cũng hơi sững sờ một chút, vì thấy vị lão bản này nhìn màu mắt của mình mà không hề sợ hãi hay gọi “Ma tử tôn quý” gì cả.Thanh Ngọc suy ngẫm một chút, rồi lại hỏi:- Vậy lão bản muốn gì?Lão bản nhếch mắt lên, đánh giá hắn một lượt từ đầu tới chân, rồi nói:- Ta họ Chân, ngươi có thể gọi ta là Chân lão.
Ngươi thiếu ta một cái ân tình.Thanh Ngọc nói:- Thành giao!Sau khi lĩnh hội xong Long Lân Thuẫn, Thanh Ngọc mới biết Hồn kỹ này có tận chín tầng.
Xem ra đẳng cấp của nó không phải dạng vừa.Chân lão đưa cho một mối ân tình lớn như vậy, không biết là muốn hắn làm gì đền đáp.Chạy nhanh tới trước cổng Bạch Ma Thành, đã thấy bốn người Thiết Ma tộc đứng đó từ lâu.
Thiết A Bân hô lên:- Lộc huynh đệ!Thiết A Bân nhìn Thanh Ngọc một lúc, thấy hôm nay hắn có gì đó khác, nhưng không hề biết là khác ở điểm nào.…Sau khi năm người tiến vào Hồn Trì, Thanh Ngọc nói:- Các vị huynh đệ, sau khi xuống dưới phải hết sức cẩn thận.Hiện nay cả Thiết A Si cũng đã đạt tới tu vi Tiểu Ma, đoàn đội thám hiểm của Thanh Ngọc lại có thêm một phần chiến lực.Năm người bàn bạc một chút, rồi nhảy tùm xuống nước.Sau khi lặn sâu xuống dưới đáy Hồn Trì, tất cả đều phải kinh ngạc mà thốt lên.Dưới đây không ngờ lại có một cái hang khổng lồ, thông đi đâu không biết.
Thanh Ngọc triệu hồi Tiểu Ma, phóng ra thần thức vào tận nơi sâu trong hang động, nhưng không hề thấy được gì cả.Thiết A Bân lấy ra Dạ Quang thạch, quay ra nhìn mọi người gật đầu, rồi triệu hồi Chân Thân, tiến về phía trước.
Trong hang động tối đen kia cũng không hề có gì nguy hiểm, mà nó chỉ kéo sâu một đường thẳng xuống lòng đất.Thanh Ngọc vừa đi vừa vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp, hấp thu Hồn Thủy xung quanh đề thăng tu vi Hồn cảnh của mình.Linh giác của hắn không có gì bất thường, chứng tỏ phía trước chưa có nguy hiểm.
Tuy vậy, Thanh Ngọc vẫn hết sức cảnh giác.Sau một khắc, thì năm người bỗng phát hiện được một cánh cửa tối đen dưới đáy Hồn Trì.
Thần thức của Tiểu Ma khi chạm phải cánh cửa kia thì hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.Năm người nhìn nhau, gật đầu, rồi cùng lúc tiến vào bên trong.Không gian sau cánh cửa hóa ra lại là một lối đi, nơi đây không hề bị Hồn Thủy tràn vào.
Trước mặt Thanh Ngọc bây giờ là một hành lang màu vàng, sáng rực rỡ, không hề tối tăm như bên ngoài.Từng viên gạch tỏa ra một thứ linh quang chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.Ở phía cuối hành lang, Thanh Ngọc và bốn người Thiết Ma tộc nhìn thấy một căn mật thất.
Lúc này, bỗng dưng từ bên trong bức tường vàng vọng ra vô số tiếng kêu gào ghê rợn, làm linh giác của Thanh Ngọc bạo động.
Hắn lập tức hô:- Phòng thủ!Một vật thể màu trắng lờ mờ, không có mặt mũi, trông như một đoàn sương chui ra từ trong bức tường, lao mình về phía năm người đang đứng.Thiết A Bân gào lên:- Oán Linh!Thanh Ngọc không hề sợ hãi, mà tung ra một Vô Ngã Vô Kiếm.
Đối với thể loại Oán Linh này thì