Chờ sau khi có người đem thức ăn lên, bày trước bàn nhỏ của mọi người, rồi Thanh Ngọc mới trêu đùa:- Bốn vị huynh đệ tới đây mà không có giai nhân đi cùng hay sao?Chiến Vu vuốt vuốt cái đầu trọc lốc, cười khà khà:- Nguyễn huynh nói đùa rồi, bọn ta nào có được diễm phúc tề thiên như Nguyễn huynh! Huynh xem, gần hai thành mỹ nhân trên Bách Hoa Bảng đều ở trong tay huynh, chúng ta lấy đâu ra nữa?Hùng Thái cũng gật gù khen phải:- Đúng đấy, đúng đấy! Chúng ta hôm nay tới còn đang muốn thỉnh giáo Nguyễn huynh xem, có tuyệt chiêu gì hay không, là người một nhà thì nên chia sẻ một chút!Thanh Ngọc đang cầm chén rượu trên tay mà cũng phải thầm khen một tiếng cáo già.
Cái câu “người một nhà thì nên chia sẻ” này không dễ nói đâu.Hắn uống cạn ly rượu, sau đó trực tiếp đưa vấn đề:- Hàng hóa Nguyễn Thị Thương Hội đang kinh doanh, lúc nào gia tộc các vị huynh đệ đây có nhã hứng đều có thể tới lấy về với giá vốn!Lý Bân nãy giờ vẫn còn đang chỉnh sửa quần áo, lúc này có hơi giật mình một chút, nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lại.Lấy hàng ở Nguyễn Thị Thương Hội với giá vốn sau đó về kinh doanh, không phải là đem tiền cho không mấy nhà bọn họ sao?Bây giờ ở Trung Đô ai mà không biết đến Nguyễn Thị Thương Hội?Lý Bân lắc đầu nói:- Chia sẻ này của Nguyễn huynh cũng hơi quá rồi.
Nguyễn huynh chỉ cần nói ra một cái giá, mỗi nhà chúng ta mua lấy một thành sinh ý của Nguyễn Thị Thương Hội, coi như là làm ăn chung, như vậy cũng được.Thanh Ngọc nghe xong cũng âm thầm đánh giá.
Xem ra thiếu chủ của các gia tộc nhất lưu Trung Đô cũng không phải chỉ để chưng ra cho đẹp đâu.Trong đầu hắn vừa rồi có tính toán, nếu như bọn họ chấp nhận đề nghị đầu tiên, thì chắc chắn Thanh Ngọc sẽ không ngại ngần mà gạt bốn gia tộc này ra khỏi chiếc thuyền của Nguyễn gia.Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí cả, muốn lấy hàng của Nguyễn gia với giá vốn về tự kinh doanh sao?Không có chuyện đó đâu!Bên kia, Quách Sâm cũng đang nhâm nhi chén rượu, bỗng dưng lại nói:- Đúng vậy, mấy nhà bọn ta cũng chỉ muốn hưởng một ít hoa thơm mà thôi, Nguyễn huynh cứ đưa ra một cái giá là được rồi.Thanh Ngọc quan sát tình hình xung quanh, cũng là rất vừa ý.
Hắn nói:- Giá cả ở đây thì chưa cần nhắc đến.
Nhưng một vài ngày tới có thể Trung Đô sẽ có biến, nên sau lần này chúng ta thương lượng lại sau.Cả bốn người Quách, Chiến, Hùng, Lý đang ngồi bên dưới cũng hơi biến sắc một chút, nhưng rất nhanh thôi thì đã trở lại bình thường.
Quách Sâm lại hỏi:- Nguyễn huynh lần này lại có trò vui?Thanh Ngọc mỉm cười nói:- Cái này thì hiện thời chưa nói được rồi.
Nhưng mà hôm nay cũng phải đa tạ mấy vị huynh đệ đã đến Trọng Khải Lâu này.
Ta nghe nói gần đây có một đoàn ca kỹ khá hay, nên đã mời về biểu diễn.
Các huynh đệ, mời!Bốn người kia cũng mau chóng đưa ly lên, uống cạn.Một lúc sau, cửa phòng mở ra, bên ngoài trướng lụa, hai tên tráng hán lắc mình xuất hiện, sau đó khom lưng làm động tác mời.Phía sau, có ba nữ tử ôm theo nhạc cụ lần lượt bước vào phòng, sau đó cung kính nhún mình hành lễ:- Tham kiến các vị công tử, tiểu thư! Hồng Hương Viện cử chúng thiếp tới đây tấu đàn góp vui.Cung Hà Trang và Dương Điệp mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cái eo của Thanh Ngọc một chút.
Hắn thì không hề để tâm chút nào, mà nhẹ giọng nói:- Được rồi, bắt đầu đi.Thanh Ngọc chú ý tới ba nữ tử kia, cả ba đều đội nón trùm, một người cầm tiêu, một người cầm theo đàn tranh, người cuối cùng lại là một chiếc tỳ bà.Bốn vị thế gia công tử cũng là người hiểu chuyện phong tình, nên cũng chỉ nhẹ nhàng rót rượu vào ly, từ từ thưởng thức.Đi theo sau ba nữ tử đội nón trùm, là tám cô nương oanh oanh yến yến, cũng là hàng tuyệt sắc giai nhân, ùa vào phòng bắt đầu chia ra tới ngồi cạnh hầu rượu bốn vị công tử.
Mấy người này thì dĩ nhiên là không lạ lẫm gì mấy chuyện này cả, nên cũng cười ha hả mà hứng thú ẩm tửu.- Nguyễn huynh có lòng rồi!Thanh Ngọc ngồi trên phất tay cười nói:- Mấy vị huynh đệ đây là muốn ta mang cái danh không thấu tình đạt lý hay sao?Ba nữ tử cầm nhạc cụ kia bước về phía bục cao nơi sân khấu, sau đó từ từ tháo chiếc nón trùm ra.
Tới đây, thì tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng một chút.Trong ba nữ tử, người cầm đàn tỳ bà quả thật phải nói một câu vưu vật nhân gian.
Nữ nhân kia vừa lúc đứng lên sân khấu, mái tóc dài như thác đổ thả về sau lưng.
Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sáng ngời mà quyến rũ, mặt ngọc xinh đẹp toát ra một cỗ khí chất cao cao tại thượng, bộ ngực căng tròn lộ ra một nửa.
Đôi chân dài thon thả đặt xuống đất lộ ra ngoài, khiến cho Cung Hà Trang nhìn thấy