Thân thể Diễm Khanh đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân, bởi vì da thịt nàng đã ửng hồng, hơn nữa chiếc lưỡi nhỏ xinh còn đang muốn đáp trả lại vật xâm lược kia.Thanh Ngọc mỉm cười, bắt đầu vận động hạ thân.
Diễm Khanh như đánh mất lý trí vậy, đưa hai tay lên tóm chặt lấy lưng hắn, mỗi lúc con rắn kia đâm phải nơi sâu nhất trong âm huyệt thầm kín của nữ nhân, nàng lại kêu rên từng tiếng:- A…Đừng…Dừng lại…a…Thanh Ngọc nghe tới đây, càng lúc càng hung mãnh hơn.
Hương thơm nhè nhẹ trên thân thể mỹ miều này khiến hắn vô cùng điên cuồng.Hai hông Diễm Khanh bị Thanh Ngọc túm chặt lấy, hắn đẩy từng cái thật hung mãnh vào trong âm huyệt nàng.
Một lúc sau, thậm chí mông Diễm Khanh còn phải ưỡn lên một chút mà đón nhận từng đợt thủy triều khoái cảm.Mép thịt mềm mại nơi u cốc kia bóp chặt lấy mệnh căn, lại thêm thân hình yêu nghiệt của Diễm Khanh cứ cuốn chặt lấy hông hắn, làm hung khí Thanh Ngọc muốn nổ tung.Lật Diễm Khanh quỳ ngược lại, hắn nhồi vật to lớn của mình vào mông nàng, sau đó thúc từ chậm tới nhanh.
Mỗi lần chạm tới tận đáy, trong tâm khảm nữ nhân mỏng manh của Diễm Khanh lại co giật liên hồi.
Đây là lần đầu tiên của nàng, nhưng mà phải nói đích thực giờ phút này Diễm Khanh không còn muốn quan tâm đến việc gì nữa.Sống hay chết thì cũng mặc kệ đi.Bởi vì đang có một con trăn to lớn ra ra vào vào trong nơi hoa tâm tư mật kia, khiến cho quỳnh tương ngọc dịch nơi đó tràn ra dữ dội.
Mỗi một hành động nhỏ nhoi của Thanh Ngọc cũng khiến Diễm Khanh phải oằn mình run rẩy.- A…a…chết ta mất…a…Hắn di động càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn.
Lúc sau, Thanh Ngọc còn bắt Diễm Khanh đứng dậy, chống tay vào tường để cho hắn tấn công.Đứng đằng sau bóng lưng mỹ diệu tuyệt trần, Thanh Ngọc muốn điên cuồng gào thét.
Một đường rãnh xinh đẹp kéo từ gáy Diễm Khanh xuống, phô ra thân thể nữ nhân chín mọng điệu đà.
Cặp mông nàng căng tròn bóng bẩy, mỗi khi hắn thúc vào lại rung lên từng làn sóng gợn trên đó.
Thanh Ngọc dâm tính đại phát, thỏa thích đâm tới, không biết mệt mỏi.- A…a…sâu quá…a…Diễm Khanh càng ngày càng hét to hơn, cho tới khi chạy nước rút.
Thanh Ngọc đẩy ngã nàng xuống giường, banh hai chân Diễm Khanh ra sau đó tiếp tục thúc vào trong.
Hắn dập như một cái máy, hai tay vồ lấy hai chú tiểu bạch thỏ đang rung lắc dữ dội kia mà bóp mạnh.Từng động tác dữ dội mạnh bạo khiến cho Diễm Khanh nằm chịu trận cũng phải oằn người lên mà đón đỡ.
Trong tâm thần nàng lúc này đã là một mảng hỗn loạn, không còn biết gì nữa cả, nước mắt cũng đã thôi rơi.
Mãi đến khi thân mình Diễm Khanh co giật liên hồi, cảm giác từ sâu bên trong như có cái gì đó muốn phun trào ra dữ dội, nàng mới hét lên:- A…Ta…Ta chết mất…a…Hạ thân Diễm Khanh cố ưỡn lên, để đón nhận từng cái dập thật thô bạo của Thanh Ngọc, làm hắn cũng phải đỏ mắt vì điên cuồng.Bạch…Bạch…Đến khi Thanh Ngọc phun trào tinh hoa vào hạ thân Diễm Khanh, cũng là lúc nàng quằn quại mà thở dốc.
Hai luồng quỳnh tương ngọc dịch hòa lẫn vào nhau, báo hiệu cho một cuộc ân ái đã đi tới cao trào.
Thanh Ngọc mãn nguyện, thân hình hắn đổ ập xuống người Diễm Khanh hiện còn đang đê mê trong khoái cảm.Thanh Ngọc ôm eo nàng, lật người ngược lại, để Diễm Khanh nằm úp mình trên ngực hắn, trong khi nơi hạ thân của hai người vẫn dính lại với nhau.Thanh Ngọc tóm lấy cái gáy thon trắng ngần, rồi ép nàng nhìn vào mặt mình mà hỏi:- Ta cho nàng một cơ hội, nói thật ra thì ta sẽ tha nàng khỏi chết.Diễm Khanh vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, nàng bất giác sợ hãi khi thấy con trăn lớn ở trong thân thể mình vẫn còn đang cứng ngắc.Nằm úp mặt trong lồng ngực săn chắc của Thanh Ngọc, Diễm Khanh nhẹ nhàng thỏ thẻ kể về thân phận của mình.
Không biết có phải vì nàng đã trao tất cả cho người nam nhân này hay không, mà Diễm Khanh đã buông xuống toàn bộ tâm lý phòng ngự.Để Diễm Khanh vừa kể, Thanh Ngọc vừa vuốt ve tấm lưng trần mỹ diệu kia.
Thi thoảng hắn lại còn nhấp thêm vài cái dưới hạ thân, khiến cho nàng đang nói mà cũng phải ưm ưm vài tiếng.Thanh Ngọc cảm thấy nữ nhân này thật nhạy cảm, hơn nữa còn vô cùng dâm mỵ.
Nàng bị hắn hành hạ tới mức mê đảo cả thần trí, nửa tỉnh nửa mơ.Thanh Ngọc đắc ý trong lòng, nhưng vẫn ôm ấp mỹ nhân mà nghe cố sự.Hóa ra Diễm Khanh đến từ Chu Tước Vực, là môn chủ Diễm Hương Môn.
Nửa năm trước đại trưởng lão môn phái này nổi loạn, sau đó hợp tác cùng ngoại nhân o ép Diễm Khanh, phế đi tu vi của nàng, lại bắt uống độc dược.Bọn chúng còn nhốt Diễm Hoa, muội muội song sinh của Diễm Khanh lại, rồi dùng nàng làm con tin.
Chúng bắt Diễm Khanh phải tới Trung Vực, quyến rũ Thanh Ngọc, sau đó lén lút ở trong Đế Quân Uyển làm nội gián, có tin tức gì thì nhanh chóng báo ra ngoài.Diễm Khanh vì muội muội, nên đành nhắm mắt mà tới đây, rồi tìm cơ hội quyến rũ hắn.
Sự tình về sau thì Thanh Ngọc cũng đã đoán được tám chín phần rồi.Vừa nói, Diễm Khanh vừa trào ra nước mắt.
Thanh Ngọc nằm ôm nàng trên giường, vuốt ve nói:- May cho nàng là gặp được ta, đừng khóc nữa, ta không hại nàng.
Ngốc!Diễm Khanh bất giác hoảng hốt một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy con trăn lớn ở dưới hạ thân mình đang chuyển động kịch liệt.
Nàng dùng tay vỗ vào ngực Thanh Ngọc:- A…Nhẹ thôi, thiếp đau quá…a…Thanh Ngọc không nghe, lại tiếp tục thúc.
Hắn lại còn tiếp tục dùng tay vỗ mạnh vào cặp mông