Lúc này, Ma Ngũ đứng giữa chiến trường nói:- Các vị, xem ra lần bàn bạc này của tứ đại gia tộc không được như ý rồi.
Năm người chúng ta bây giờ có việc phải quay về sư môn trước, xin cáo từ! Luận Võ Đại Hội sang năm vẫn được tổ chức bình thường, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ quay lại!Lục tục, cả bốn tên còn lại cũng nhanh chóng rời đi.
Không có ai cản họ lại cả, bởi vì lấy sức đâu ra nữa?Đây là năm cường giả Hóa Chân kỳ đó!Bốn người Tề Khâm Vi, Hán Lương, Tần Hoằng và Triệu Phóng trên thân dính đầy máu và vết thương, mặt vẫn còn đang hằm hằm nhìn nhau, không thèm để ý việc họ rời đi chút nào.
Thực ra trong lòng mấy lão thì lại đang ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời năm tên này đấy.Mẹ nó, đúng là một lũ sư tử ngoạm.
Tiền nhà nào cũng nhận, xong đến lúc cuối cùng chả làm được cái tích sự gì cả.Lũ ăn hại!Lúc này, thấy sát trận được giải khai, có mấy tên đệ tử Triệu gia lao vào, hô to:- Lão tổ, đại sự không hay, Nguyễn gia đã mang quân tới đánh chiếm Hạ Phủ, nói rằng Hạ Mẫn phái người tới ám sát Nguyễn gia tiểu thái tử, nên…Cả bốn lão già bắt đầu quay ra nhìn nhau.
Triệu Phóng ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:- Việc từ khi nào?Tên đệ tử đưa tin vừa thở vừa nói:- Từ gần nửa canh giờ trước, bây giờ toàn bộ người Hạ gia đã bị áp giải về Nguyễn gia thủ phủ rồi.
Đệ tử muốn báo tin vào trong cho các vị lão tổ biết, nhưng bị trận pháp ngăn trở, không thể làm được…Triệu Phóng gào lên:- Chó má Nguyễn gia, lại nhân cơ hội đánh lén! Bọn súc sinh!Cả đám lão tổ tông nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trong đầu thì đang tức tốc xoay chuyển, suy tính thế cục, chưa biết hiện tại phải làm sao cho tốt.Bà nội nó, không phải là đám tử sĩ phái đi đã chết hết rồi hay sao, Nguyễn gia lấy cái chứng cớ gì ra mà bắt chẹt Hạ gia vậy?Triệu Phóng gào lên một tiếng giận dữ, chỉ mặt ba người Tần Hoằng, Hán Lương và Tề Khâm Vi mà nói:- Đồ ngu! Mấy tên súc sinh các ngươi thấy chưa! Lại để Nguyễn gia nuốt mất Hạ gia rồi, bây giờ toàn bộ phía Đông Trung Đô là của Nguyễn gia rồi đấy, các ngươi hài lòng chưa! Tên súc sinh Tần Hoằng, không phải ngươi nói Nguyễn gia hôm nay không có động tĩnh hay sao? Nội gián của ngươi như vậy mà cũng được à?Tần Hoằng cãi láo:- Mẹ nó, lão súc sinh này! Bọn ta thà để Nguyễn Nhạc chiếm lợi, còn hơn để loại súc vật như ngươi làm minh chủ! Hai vị lão huynh, chúng ta về, từ nay ba nhà chúng ta cùng Triệu gia ân đoạn nghĩa tuyệt!Hán Lương đứng ra, nhổ một bãi nước bọt xuống đất:- Con bà nhà nó, dám âm mưu quỷ kế bắt nhốt bọn lão tử! Lão súc sinh Triệu Phóng! Ngươi cứ chờ đấy! Chuyện này tới đây còn chưa xong đâu!Nói xong, tứ đại gia tộc người nào tức tốc về nhà kẻ ấy, điều tra tình hình.
Khi đi thì vô cùng hùng dũng, nhưng lúc về thì tả tơi rách nát, thậm chí mỗi nhà còn tổn thất tận ba bốn trăm nhân thủ.Vừa phản hồi gia tộc xong, thì gần như cùng một lúc cả bốn lão bất tử kia gầm lên giận dữ.Bởi vì toàn bộ sản nghiệp ở phía Đông Trung Đô đã bị người ta phá hủy sạch sẽ rồi còn đâu!Triệu Phóng sau một hồi phát tiết thì bình tâm ngồi lại, bắt đầu xâu chuỗi thế sự, lão từ lúc đánh nhau với ba đại gia tộc kia vẫn luôn nhận thấy bất ổn, nhưng nghĩ mãi mà không biết sai ở đâu.Lần này lão đã tính kỹ lắm rồi, từ việc đánh lén cho đến lúc bày ra trận pháp, muốn một lần khuất phục ba đại gia tộc Tần Tề Hán.Chỉ có sai sót đúng một điểm mà thôi, đó chính là cơn mưa lôi kiếm từ trên trời rơi xuống kia.Ai thi triển chiêu thức đó?Cả Trung Đô này hình như không có nhà nào có loại pháp thuật như vậy mà?Hơn nữa thần thức của lão bao trùm toàn bộ chiến cuộc, làm sao không biết ai thi triển trận mưa lôi kiếm đó vậy?Triệu Phóng, kể cả ba lão già Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương ngồi nghĩ thâu đêm suốt sáng mà vẫn chưa hiểu.Một cuộc tranh đấu vô cùng nhảm nhí cứ kết thúc như vậy, dĩ nhiên thiệt thòi về phần tứ đại gia tộc.
Nguyễn gia bên kia thì cứ thế ngồi không, chẳng cần làm gì mà cũng vừa thu được địa bàn, vừa thu được của cải và nhân lực Hạ gia nữa.…Đế Quân Uyển.Đình viện trên hồ.Hôm nay Thanh Ngọc lại tổ chức yến tiệc ở đây, cả Nguyễn gia vô cùng náo nhiệt.Hắn đang kể lại cho mọi người nghe trận chiến thảm liệt của tứ đại gia tộc.
Lão gia tử, gia chủ và các vị trưởng lão ở đây nghe đến say sưa, thi thoảng lại đập bàn hô lên thống khoái.- Ha hả, lão già Triệu Phóng này cũng đủ thâm, nhưng mà tính đi tính lại vẫn tính cua trong lỗ! Ha ha, cười chết ta rồi!Thanh Ngọc cầm chén rượu ngồi một bên, nhẹ giọng phân trần:- Gia gia, đừng mừng vội.
Với tâm cơ của mấy lão bất tử kia thì chẳng mấy chốc sẽ suy nghĩ ra là Nguyễn gia ta mà thôi.
Gia gia nghĩ xem, chúng ta không mất một binh một tốt nào mà chiếm hết lợi lộc