Trong bình nguyên, ở bên cạnh một cái hồ rộng lớn, đám người Đàm Bách Hương đang bị bao vây, xung quanh là hơn hai trăm đệ tử tam đại gia tộc Tần, Tề, Hán.
Thanh Ngọc nhìn thấy cả một lão đầu có gương mặt già nua lọm khọm dẫn đầu, chắc chắn là trưởng lão Đại Thừa kỳ của Tề gia rồi.Phía Đàm Bách Hương chỉ có bốn mươi người, trong đó hầu như toàn bộ là đệ tử Vạn Hoa Cốc và chấp sự Nguyễn gia, còn lại lác đác vài nữ nhân, chắc là đệ tử Diễm Hương Môn.Bên cạnh Đàm Bách Hương lúc này là một nữ tử có dung nhan giống y hệt Diễm Khanh, có lẽ là Diễm Hoa.Nhưng lập tức Thanh Ngọc phát hiện ra điều không đúng, bởi vì nữ tử này đang lén lút rút từ trong tay áo ra một con dao sắc nhọn, chuẩn bị đâm vào lưng Đàm Bách Hương tới nơi!Tình thế nguy cấp, Thanh Ngọc cũng không còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng đạp lên Vô Ngã Vô Kiếm tức tốc phi hành, sau đó vung tay vận kình cách không bắn một đạo lôi kiếm khác về phía nữ nhân trông giống Diễm Hoa kia.Bí cảnh này cũng không hề lớn, chưa đến ngàn dặm, nên chiêu thức của Thanh Ngọc chỉ trong chưa đến một hơi thở đã tới nơi.Đám đệ tử tam đại gia tộc, mặt hằm hè tay đang lăm lăm vũ khí thì vô cùng ngạc nhiên, không biết làm sao mà lại có người có thể thi triển pháp thuật trong bí cảnh này.Nhưng chưa ai rõ sự tình gì thì…Phập!…Một thanh lôi kiếm sắc bén không biết từ đâu phá không lao tới, cắm thẳng vào giữa ngực nữ nhân Diễm Hoa bên cạnh Đàm Bách Hương.Ầm!Nữ nhân này bị nhất kiếm xuyên tâm, ngã ngửa về đằng sau, chết đến không thể nào chết hơn được nữa.Lúc này, Đàm Bách Hương nhìn qua dung nhan của nữ nhân kia thì vô cùng hoảng sợ, bởi vì đâu còn bộ dạng xinh đẹp yêu kiều nữa?Mà da dẻ bên ngoài của nữ nhân kia lập tức rũ xuống, mất đi toàn bộ sinh cơ, hơn nữa màu da còn chuyển sang vàng nâu, hóa thành một bộ thi cốt khô quắt lại.Trong tay nó vẫn còn đang lăm lăm một con dao sắc bén.Đàm Bách Hương lập tức hiểu ra chuyện gì, nàng hô lên kinh ngạc làm cho tất cả mọi người xung quanh cũng phải sợ hãi:- Hoạt khôi lỗi! Đây không phải Diễm Hoa!Tên trưởng lão Đại Thừa của Tề gia kia sắc mặt âm trầm, đầu óc xoay chuyển nhưng chưa biết phải làm thế nào cho tốt.Hiện tại còn chưa biết người đến là ai, mà người ta đã giết một con cờ quan trọng của lão rồi.
Lần này tới đây bao vây tiễu trừ lực lượng Nguyễn gia, lão cũng đã phải vắt hết óc ra mới suy tính được bước đường này, ai ngờ cuối cùng lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra cơ chứ.Không bao lâu sau, tiếng gió rít mạnh mẽ truyền đến, Thanh Ngọc một thân bạch y, tuấn lãng phiêu dật, ngự không trên lôi kiếm mà tới, nhanh chóng hạ thân mình xuống bên cạnh Đàm Bách Hương.
Chúng đệ tử Vạn Hoa Cốc và mấy người chấp sự Nguyễn gia mau chóng reo hò lên:- Thiếu gia tới rồi! Được cứu rồi!Cũng phải thôi, trong hoàn cảnh không thể sử dụng bất cứ sức mạnh nào, mà nhân thủ ba nhà Tần Tề Hán đông gấp mấy lần họ, ai cũng đã chấp nhận tâm lý phải chết.Bây giờ tự nhiên xuất hiện Thanh Ngọc thi triển được pháp thuật ở trong này, còn không phải là cứu tinh của bọn họ hay sao.Tên trưởng lão Tề gia kia sắc mặt đen như đít nồi khi thấy Thanh Ngọc đặt chân xuống đất.
Nhưng lão còn đang vô cùng kinh ngạc với việc tại sao hắn có thể thi triển pháp thuật trong bí cảnh này?Quét mắt qua toàn trường, Thanh Ngọc nhìn ra trong đám người tam đại gia tộc không có Diễm Hoa, rồi bắt đầu hỏi Đàm Bách Hương:- Tỷ, toàn bộ đệ tử Diễm Hương Môn đâu?Đàm Bách Hương nhanh chóng lấy ra một thủy tinh cầu:- Đây, tỷ thu hết người vào trong không gian động thiên rồi, không có vấn đề gì cả.Đàm Bách Hương nhanh chóng kể cho hắn nghe diễn biến từ lúc các nàng tới Chu Tước Vực tới giờ.
Thì ra Diễm Hương Môn vốn dĩ là một cái bẫy.Trong Diễm Hương Môn không có một tu sĩ cảnh giới cao thâm nào cả, nên nhóm Đàm Bách Hương vừa đến đã dễ dàng bình định nơi này, thậm chí còn cứu được Diễm Hoa, cũng chính là con khôi lỗi giả kia.Nhưng sau khi mọi việc đã xong, thì bỗng dưng có một nữ trưởng lão Diễm Hương Môn nói muốn đưa đám người Đàm Bách Hương vào mật tàng của môn phái, lấy hết kho báu ra đưa đến Trung Vực.Đàm Bách Hương tự tin với tu