Trần Kiều Ân sau khi lâm trận xong một hồi cứ y nguyên như vậy mà rúc vào lòng Thanh Ngọc, y hệt một con mèo nhỏ, không muốn buông ra.Thật sự thì nàng xấu hổ muốn chết, tính kế người ta không được, cuối cùng bị đè ngược lại, hơn nữa bây giờ còn phải quay ra làm sủng nô cho Thanh Ngọc.Có ai ngờ đâu một cường giả Hóa Chân hậu kỳ, sắp vấn đỉnh Hằng Thiên Tinh rồi mà vẫn còn bẽn lẽn như một tiểu cô nương vậy?Nằm ôm lấy con mèo nhỏ này, Thanh Ngọc hỏi:- Sao? Không muốn dậy à?Trần Kiều Ân rúc mặt vào cổ Thanh Ngọc, ngón tay thì vẽ vòng tròn trên ngực hắn:- Ưm!Thanh Ngọc vốn còn định trừng phạt nàng thêm lúc nữa, nhưng nghĩ tới buổi trưa mình phải gặp Tần Ba, nên đành vỗ nhẹ vào mông Trần Kiều Ân:- Dậy đi, khi nào xong Luận Võ Đại Hội lần này ta sẽ đi Thiên Ma Cung một chuyến.Trần Kiều Ân nghe vậy, ngẩng mặt lên hỏi:- Chàng đi Thiên Ma Cung làm gì?- Dĩ nhiên là đến thu sủng nô của ta về?Trần Kiều Ân biến sắc, vội vàng xua tay nói:- Không được!Thanh Ngọc siết chặt vòng tay, ôm nàng chặt hơn, rồi dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn thẳng vào mặt Trần Kiều Ân mà hỏi:- Tại sao?- Thiếp đã chuẩn bị về Thiên Ma Cung từ bỏ ngôi vị Cung chủ, sau đó yên phận tới bên cạnh chàng làm sủng nô rồi, thực ra, thực ra…Thanh Ngọc tiếp tục dùng một tay xoa xoa bờ mông trắng mịn của Trần Kiều Ân:- Thực ra gì?Ma nữ yêu mị kia giương to đôi mắt long lanh mà thỏ thẻ:- Thực ra sau khi bị gieo Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú, thì trong thức hải thiếp đã có tình chủng.
Nếu cách xa chàng lâu ngày, thì thiếp sẽ bị cơn nhung nhớ giày vò, rất khó chịu…Thanh Ngọc nhếch miệng cười, may mắn làm sao mà hắn không bị yêu nữ này thao túng, nếu không thì chắc là khổ sở vô cùng đấy.
Vỗ mạnh một cái vào mông Trần Kiều Ân, hắn nói:- Nàng không cần thoái vị, ta sẽ mang cả Thiên Ma Cung và nàng cùng về Trung Đô!- Hả?…Buổi trưa.Mặc dù đã là chính ngọ nhưng ánh nắng mặt trời ngày hôm nay cũng không hề gay gắt lắm.
Thiên địa vạn dặm không mây, những làn gió xuân hiu hiu thổi khiến cho người ta có cảm giác lâng lâng dễ chịu.Trong một tòa tiểu viện ưu nhã ở gần Chiêm Tinh Đài trong Luận Võ Thành, lúc này Thanh Ngọc và Tần Ba đang ngồi đối ẩm.Mặc kệ vô số con mắt đang dõi theo từ đằng xa, hai người không hề để ý chút nào, mà vẫn tự nhiên cười nói, trông giống một đôi thân hữu tâm giao, chứ không có vẻ gì là cừu nhân sinh tử cả.Hai người này có vẻ vô cùng ăn ý, lúc mới đầu họ chỉ nói một vài câu khách sáo, rồi sau khi rượu qua vài chén, Thanh Ngọc mới nói:- Tần huynh, tương lai huynh có dự định gì hay không?Tần Ba đang nâng chén trong tay, bỗng dưng ngạc nhiên hỏi:- Nguyễn huynh có gì chỉ giáo?- Chỉ giáo thì không dám rồi, nhưng Nguyễn mỗ cảm thấy Tần huynh cũng là một thân tuyệt thế kỳ tài.
Chẳng lẽ huynh cứ định ở mãi trong tinh cầu nhỏ bé này hay sao?Tần Ba nghe tới đây thì biến sắc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái.
Hắn hỏi:- Hiện giờ Hằng Thiên Tinh không có ai bước được qua ngưỡng cửa Độ Kiếp, nếu không ở lại đây vậy Nguyễn huynh có con đường sáng nào khác sao?Đám cường giả Hóa Chân bên ngoài kia cũng đang rất chú tâm đến cuộc nói chuyện này.
Khi bọn họ nghe thấy vấn đề mà Thanh Ngọc cùng Tần Ba đàm luận, thì ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc hãi hùng.Tấn thăng Độ Kiếp a!Đây là vấn đề nan giải mà bấy lâu nay tất cả bọn họ đều đang ngóng trông lời giải đáp.Không có ai muốn vấn đỉnh Hóa Chân xong phải ngồi yên một chỗ ở đó mà chờ chết cả!Sau trận chiến năm ngàn năm trước với bè lũ Tiên Tộc, thì bỗng dưng toàn bộ các lão tổ Độ Kiếp kỳ của Hằng Thiên Tinh đều vô duyên vô cớ mà mất tích một cách quỷ dị.Nan đề này cho tới vài ngàn năm nay vẫn chưa có lời giải.Bây giờ nghe được Thanh Ngọc nói vậy, dĩ nhiên là một đám cường giả Hóa Chân ở đây đều trong lòng mang tâm tư rồi.Đám người này ở ngoài trong lòng nóng như lửa đốt, đã vậy lại còn thấy hai tên tiểu tử kia ở trong đó truyền mật âm bàn luận!Nghiệt chướng!Thanh Ngọc không biết truyền âm cho Tần Ba cái gì, mà sắc thái trên khuôn mặt người điềm đạm như hắn cũng phải