Thanh Ngọc còn đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Kim An từ ngoài vọng vào:- Thiếu gia, bên ngoài đã chuẩn bị xong!- Được, ta ra ngay.Nguyễn gia chiến thắng Luận Võ Đại Hội, nên toàn bộ cao tầng và dòng chính đều tề tựu về đình viện trong Đế Quân Uyển tổ chức tiệc ăn mừng.Thanh Ngọc vừa mới bước ra, thì đã thấy mọi người có mặt đông đủ từ lâu.
Hôm nay vậy mà lại có lẩu, xem ra món đồ ăn từ trái đất này rất được ưa thích đấy.- Sư tôn!Âm thanh non nớt dễ thương của Kiều Vân vang lên, sau đó tiểu cô nương chạy nhào tới Thanh Ngọc.
Hắn cũng mỉm cười ngồi xuống, dang tay bế tiểu đồ đệ của mình, rồi bước vào đình viện.
Kiều Vân khoe:- Sư tôn! Con đã đột phá Hoang Cung nhất tinh rồi!Thanh Ngọc vui mừng:- Ồ! Vậy sao! Kiều Vân nhà chúng ta rất giỏi đấy!Nguyễn Nhạc lão gia tử cười khà khà:- Đúng rồi, cứ dăm ba hôm lại tới ăn vạ sư tổ, không giỏi mới là lạ!Chúng nhân đều cười ồ lên, không khí gia đình có vẻ vô cùng hài hòa.
Phu nhân Trần Yên bước qua bế Kiều Vân về bàn nữ nhân, để mấy nam nhân bàn bạc chính sự.Mọi người bắt đầu ngồi xuống, từ tốn ăn uống.Nguyễn Thành uống mấy chén rượu xong thì nói:- Phụ thân, Ngọc Nhi, hai người xem có phải chúng ta đã quá vội vàng rồi không? Nguyễn gia ta vừa mới công chiếm Hạ gia không bao lâu, ấy vậy mà bây giờ còn vươn tay lên Triệu gia thủ phủ, e là…Nguyễn Nhật trưởng lão cũng gật đầu:- Đúng đấy, tuy nói bây giờ nửa bên phải phía Đông Trung Đô hoàn toàn thuộc về Nguyễn gia, nhưng lòng người không ổn định.
Đám người quy thuận kia không biết có trung tâm hay không!Thanh Ngọc bình tĩnh nói:- Việc Nguyễn gia ta thôn tính địa bàn cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi, phụ thân và các vị trưởng lão không cần lo nghĩ.
Còn việc đám đệ tử khác họ Triệu gia, thì ngày mai để cho Hồng Trần Đường làm khảo nghiệm Trắc Tâm Thạch, ai dùng được thì giữ, không dùng được thì thả đi.
Còn kẻ nào có ác tâm trong lòng, giết không tha.Nguyễn Nhạc lão gia tử hỏi:- Ngọc Nhi, việc hứa hẹn với Tần gia ra sao?- Gia gia, chắc nội trong một vài hôm tới Tần gia sẽ có động tĩnh mà thôi.
Đến lúc đó chúng ta cũng nên xuất lực giúp đỡ một chút.Nguyễn Nhật trưởng lão nghĩ đến điều gì, vội vàng nói:- Lão gia, chúng ta cùng Tần gia bên kia có ước hẹn gì sao?- Dĩ nhiên là phải có ước hẹn rồi, nếu không bọn họ để chúng ta an nhàn thôn tính Triệu gia như vậy sao? Lão già Tần Hoằng kia ngày thường cứ tỏ điệu bộ giả ngây giả ngốc, cuối cùng hóa ra lại là thâm tàng bất lộ.
Nguyễn gia ta chiếm Triệu gia, thì Tần gia bên đó cũng muốn nuốt Hán gia vậy!Tất cả mọi người ở đây lúc này mới vỡ lẽ ra vì sao lúc ở cửa Đạo Môn, Triệu Văn Hà ngỏ lời muốn hợp tác cùng Tần Ba đối phó Thanh Ngọc thì hắn lại từ chối.Hóa ra Nguyễn Tần hai nhà đã có ước định từ trước a!Cũng phải thôi, Tần gia thủ phủ ở hướng chính Tây, mà Triệu gia lại ở chính Bắc, kẹp giữa hai nhà là Hán gia ở phía Tây Bắc.Tần gia muốn mở rộng địa bàn của mình, vậy thì phải âm mưu thôn tính Hán gia bên cạnh, chứ không phải Triệu gia ở xa xôi như thế.Vậy nên Tần gia quyết định hợp tác cùng Nguyễn gia, mỗi người chia nhau một miếng bánh.Nguyễn gia thôn tính Triệu gia thủ phủ, xong rồi lấy đó làm cứ điểm, cùng Tần gia vây Hán gia vào giữa.Hán gia kia lưỡng bề thọ địch, chẳng kêu cứu được ai nữa cả.Phong Chu Hải trưởng lão tới đây mới bất giác nói:- Trần gia thủ phủ cũ ở phía Tây Nam, bây giờ nếu Tần gia thôn tính được cả Hán gia bên Tây Bắc, vậy há phải chăng một nửa bên trái phía Tây Trung Đô cũng rơi vào tay nhà họ Tần rồi? Nước đi này cũng đủ cao a!Trương Bá trưởng lão gật gù:- Đúng đấy, Tần gia đây là muốn diễn vở lưỡng long tranh châu, chia Trung Đô làm hai nửa.
Một khi Tần gia đã bắt được Hán gia vào tay, vậy cuối cùng chỉ còn mỗi một Tề gia bơ vơ trơ trọi ở hướng chính Nam, tiếp tục lâm vào cảnh lưỡng bề thọ địch.Thanh Ngọc an nhàn