Trần Phi Quỳnh biết rõ Phệ Huyết Ma Hạt lợi hại, tuy con Ma thú này mới có tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, còn chưa lớn hẳn, nhưng cũng không dám chậm trễ!Chỉ cần dính phải đạo chưởng kình kia thôi chắc chắn máu huyết trong người sẽ bị tiêu tán sạch sẽ, chết không thể nghi ngờ!Trần Phi Quỳnh vội vàng dồn chân khí vào Vô Diệt Chung, nhất thời khiến nó tỏa ra linh quang trắng rỡ, lực lượng phòng ngự được tăng mạnh, chắn lại đạo chưởng kình của Phệ Huyết Ma Hạt.
Nàng hai tay kết ấn, tung ra một cái chuông màu vàng khác rồi tung nó lên trời, thần sắc nghiêm túc, trong miệng niệm chú:- Vô Sinh Chung! Trấn!Sau khi miệng Trần Phi Quỳnh vừa niệm chú xong, ở giữa không trung cấp tốc hiển hiện ra một cái chuông khổng lồ màu vàng kim khác phát ra âm thanh loong coong trên đỉnh đầu con Phệ Huyết Ma Hạt to lớn kia.
Đông!Nửa hơi thở sau, cái chuông vàng kia trực tiếp mang theo âm thanh ong ong, chụp xuống đầu của con bò cạp đỏ này.
Thừa dịp nó còn chưa kịp phản ứng, chuông vàng đã đột nhiên hạ xuống rồi cố định trên mặt đất, hóa thành một cái lồng nhốt bằng kết giới.
Trong chớp mắt, Vô Sinh Chung đã chụp lấy toàn bộ thân mình khổng lồ của Phệ Huyết Ma Hạt, sau đó linh quang vàng kim rực rỡ lóe lên, nhất thời đem toàn bộ thân hình của nó bao vây ở trong đó.
Tuy lồng kết giới kia đã giữ chặt được Phệ Huyết Ma Hạt, nhưng vẻ mặt của Trần Phi Quỳnh cũng không có thoải mái, ngược lại đầy vẻ lo lắng nhìn với những người ở sau.
- Ai còn sức lực mau đi lấy bảo vật, ta không cầm chân được con bò cạp này lâu đâu, mau lên!Mấy tên hắc y nhân kia lúc này đã tiêu hao hết chân nguyên cho việc phá giải cấm chế, chân tay mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Diễm Hoa lập tức nói:- Để muội đi lấy cho!- Mau!Con Phệ Huyết Ma Hạt ở trong lồng kết giới của Trần Phi Quỳnh đang giãy giụa kịch liệt, nó bắt đầu dùng đôi càng to khủng bố của mình đập rầm rầm vào thành Vô Sinh Chung, muốn thoát ra ngoài.
Ầm…Ầm…Diễm Hoa tức tốc thoát khỏi tầng phòng ngự của Vô Diệt Chung, sau đó chạy thẳng một mạch về phía chiếc rương đen ở sau lưng Phệ Huyết Ma Hạt.
Con bò cạp khổng lồ này gầm lên giận dữ, nó bắt đầu hội kình vào sau chiếc đuôi to lớn màu đỏ rực ghê người kia, súc thế chuẩn bị đánh ra một đòn toàn lực!Trần Phi Quỳnh thấy đại sự không ổn, vội vàng hét lên:- Hoa Nhi! Mau trở lại! Nó sắp thoát ra rồi! Trở lại ngay!Đồng thời nàng tiếp tục thúc dục càng nhiều chân khí trên Vô Sinh Chung, làm cho cái lồng kết giới màu vàng kim đang bao vây Phệ Huyết Ma Hạt càng tỏa ra linh quang mạnh mẽ hơn, muốn tranh thủ thêm ít thời gian cho Diễm Hoa.
Phệ Huyết Ma Hạt ngao ngao phát cuồng lên, nó không ngừng nhe răng trợn mắt cố gắng hoạt động phần đuôi đập ầm ầm vào kết giới, liều mạng muốn từ trong mà thoát ra.
Nhưng cũng không thể được, dưới sự toàn lực cấm chế của Trần Phi Quỳnh, cái chuông màu vàng kia vẫn bất động giữa mặt đất nhốt chặt lấy thân thể con bò cạp này.
Thanh Ngọc ở một bên thấy Trần Phi Quỳnh dùng hai chiếc chuông nhỏ mà áp chế được một con Ma thú cao hơn nàng hai đại cảnh giới thì âm thầm lắc đầu lè lưỡi.
Mấy nữ nhân này không có ai là đơn giản a!Nhưng mà tình hình có vẻ không ổn, hắn cảm nhận được con Phệ Huyết Ma Hạt kia chỉ đánh vào hai phát nữa thôi, vậy thì chắc chắn cái kết giới cầm cố kia sẽ bị nứt vỡ.
Lúc đó thì Diễm Hoa nữ nhân này khó lòng mà thoát chết.
Ai, xem ra việc gì cũng đến tay lão công a!Thanh Ngọc hạ quyết tâm, rút ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt, hóa thành vô số đạo tàn ảnh, lập tức ập thẳng tới chỗ chiếc rương màu đen.
Thanh Ngọc vừa mới xuất hiện, Trần Phi Quỳnh và hai người Diễm Khanh Diễm Hoa sợ hãi vô cùng, không biết hắn đã có mặt ở đây từ khi nào.
Trần Phi Quỳnh đưa mắt nhìn Diễm Khanh, thì thấy nàng lắc đầu với mình.
Nhưng bây giờ cũng chưa phải thời điểm quan tâm tới mấy việc đó, bởi vì…- Graaaa…!Trong lúc Thanh Ngọc đang chạy như điên tới cái rương đen, Phệ Huyết Ma Hạt đột nhiên rít lên một tiếng dài, đồng thời cái đuôi khổng lồ của nó đập một cú thật mạnh vào kết giới Vô Sinh Chung.
Ầm…Ầm…!Thanh Ngọc cả kinh, vội vàng định thần nhìn lại.
Chỉ thấy kết