Để mặc cho Thanh Ngọc và tam nữ tình cảm đôi câu, một lúc sau, Bạch Nhâm Hùng mới hắng giọng hai tiếng rồi nói:- Hèm! Dậy đi! Khảo nghiệm thông qua!Đoạn, hư ảnh nam tử phất tay, lập tức đánh ra một luồng ánh sáng đỏ rực rỡ tiến nhập thẳng vào trong thân thể Thanh Ngọc.Tất cả ngoại thương của hắn được xử lý nhanh chóng, những vết chém kia lành lại với một tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.Trần Phi Quỳnh và nhị nữ Diễm Khanh, Diễm Hoa cũng có đôi chút phớt hồng trên khuôn mặt kiều diễm, bọn họ vừa mới quá lo lắng cho Thanh Ngọc nên quên mất cả việc có một tồn tại khủng bố đang đứng nhìn chằm chằm phía sau.Thanh Ngọc vội vàng đứng dậy, cứ mặc y nguyên một thân bạch bào rách rưới mà tiến tới chắp tay:- Tiền bối, bây giờ vãn bối có thể lấy được Đông Sơn Hạp rồi phải không?Bạch Nhâm Hùng vung tay, lập tức chiếc rương đen trên đỉnh tiểu đình bạch ngọc di động, bay tà tà tới trước mặt hắn.Âm thanh ôn tồn của Bạch Nhâm Hùng lại vang lên:- Lấy được là một chuyện, còn có mở được nó ra hay không là chuyện khác.Ầm…!Đông Sơn Hạp đang lơ lửng trước mặt Thanh Ngọc và tam nữ bỗng nhiên rơi thẳng xuống đất dưới chân họ, tạo nên một trận địa chấn rung động nhè nhẹ.“Cái này nặng đến thế cơ à?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.Bạch Nhâm Hùng tiếp tục giảng giải:- Đồ vật ở trong đó ngươi muốn lấy ra cũng phải đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Tiểu tử, suy nghĩ cho kỹ! Quyết định rồi thì không thay đổi được nữa đâu.Thanh Ngọc suy tư một lát, lúc đang định mở nắp Đông Sơn Hạp ra thì bỗng nhiên lại thấy hai cánh tay thon thả níu mình lại.Nhìn qua, hóa ra là Trần Phi Quỳnh và Diễm Khanh mỗi người một bên đã bám chắc hai tay hắn, liên tục nhìn Thanh Ngọc lắc lắc đầu, tỏ ý không cho phép hắn mạo hiểm.Thanh Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng nói:- Đến mỗi việc mở một chiếc rương ra mà còn không dám thì sau này ta còn tranh đấu với ai nữa?Lúc này, Trần Phi Quỳnh và Diễm Khanh mới ngơ ngác nhìn nhau, sau đó thở dài một hơi, không hẹn mà cùng thả tay Thanh Ngọc ra.Bạch Nhâm Hùng đưa tay lên cằm, dường như đang hứng thú quan sát xem tiểu tử này ứng đối ra sao.
Thấy Thanh Ngọc kiên quyết muốn mở Đông Sơn Hạp, hắn nói:- Mấy nha đầu kia, hiện tại hắn muốn mở rương.
Ta cho các ngươi hai lựa chọn.
Một là rời khỏi đây, còn hai là ở lại cùng với tiểu tử này.
Nói trước, ở lại với hắn không phải chuyện tốt đẹp gì.Tam nữ nhìn nhau, trên đôi mắt hiển hiện thần sắc lo âu.Sao tự nhiên hư ảnh kia lại nói thế?Chẳng lẽ ở lại thực sự có nguy hiểm tới tính mạng hay sao?Trần Phi Quỳnh nhìn qua Thanh Ngọc, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:- Vãn bối ở lại.Diễm Khanh và Diễm Hoa cũng mau chóng đưa ra quyết định:- Bọn vãn bối cũng ở lại.Bạch Nhâm Hùng thở dài ngao ngán, không biết là có ý gì.
Thanh Ngọc dường như cảm thấy có sự tình gì đó không đúng cho lắm, nhưng chưa để hắn suy nghĩ xong thì Bạch Nhâm Hùng đã nói:- Tiểu tử, khảo nghiệm chính thức của ngươi đã thông qua.
Đây là phần thưởng của ta, cũng là một khảo nghiệm ngoài lề khác.
Tiếp nhận nó đi xong rồi hãy mở Đông Sơn Hạp! Sinh tử của ngươi và mấy nha đầu đằng sau, do tự bản thân ngươi quyết định!Tới đây, Bạch Nhâm Hùng bỗng nhiên vung hai tay kết liên tiếp vô số đạo thủ ấn quỷ dị.Ầm…Ầm…!Không gian băng liệt, toàn bộ đại điện rung động không thôi.Linh khí xung quanh bạo động liên hồi, cuồng phong gào thét từng cơn, Thanh Ngọc và tam nữ đứng đó trước Đông Sơn Hạp, không hề biết được sắp có đại sự gì phát sinh.Đây là phần thưởng gì mà lại khủng bố như vậy?Mấy hơi thở sau, bỗng dưng từ trên tay Bạch Nhâm Hùng xuất hiện một đạo phù văn thâm ảo to cỡ nắm tay, đỏ tươi như máu.
Trông nó giống một loại ký tự, mà trên đó có huyết tinh lưu chuyển, vô cùng thần dị.Thanh Ngọc lúc nhìn thấy đạo phù văn kia thì bỗng dưng trong lòng hắn có cảm giác thân thiết kỳ lạ.
Tâm tư của hắn bỗng dưng trống rỗng, không suy nghĩ được gì cả, mà chỉ bước đi từng bước trong vô thức, tiến gần tới muốn chạm vào đạo phù văn kia.Bạch Nhâm Hùng thi quyết pháp chú, trong miệng lẩm nhẩm những ngôn từ khó hiểu tối nghĩa, sau đó vung tay, đưa thẳng đạo phù văn huyết tinh bay vào trong mi tâm Thanh Ngọc.Ầm…Ầm…!Xong xuôi đâu đấy, hư ảnh Bạch Nhâm Hùng cũng dần dần phai nhạt trong không gian của đại điện, theo đó còn có thanh