Cũng may mà vừa rồi ba nàng đã lựa chọn ở lại đây cùng nhau, nếu mà chỉ có hai người, có khi bây giờ đã chết trong tay nam nhân kia rồi cũng nên.Thanh Ngọc cứ đứng ngoài đó, đôi mắt vô thần, vận kình đấm từng phát rầm rầm hung mãnh vào kết giới của Vô Diệt Chung.Từ trên thân thể hắn toát ra hơi thở hung lệ và sát khí nồng nặc, dường như nếu không giết hết tất cả mọi người trên thế gian này thì hắn không cam lòng.Uỳnh…Uỳnh…!Từng cú đấm rung động vang lên, kèm theo đó là tiếng tim đập thình thịch của tam nữ đứng trong lồng kết giới phòng hộ.
Ba nàng lo lắng nhìn nhau, tức thời chưa nghĩ ra được biện pháp.Nhưng cho tới một lúc, đột nhiên cả ba cùng sợ hãi hét lớn, bởi vì…Thanh Ngọc đã rút Trảm Thiên và Huyễn Diệt ra!Gương mặt vô hồn cùng đôi mắt ngập tràn tà ác của Thanh Ngọc nhìn đăm đăm vào trong kết giới phòng hộ.
Cái lưỡi yêu dị khẽ liếm môi, dường như đang trông thấy ba con thỏ non nớt run rẩy đứng trước móng vuốt sắc bén của mình.Hai tay hắn nắm chặt Trảm Thiên và Huyễn Diệt, giơ kiếm lên cao, tung ra sáu mươi tư đường kiếm Tịch Diệt Thiên Ma Trảm nhanh như sấm chớp, nháy mắt đã va chạm kịch liệt với kết giới Vô Diệt Chung.Những đường kiếm trong vô thức này vậy mà lại mạnh mẽ gấp đôi so với bình thường, khiến tam nữ vô cùng hoang mang, không biết đạo phù văn huyết tinh kia có tác dụng gì, mà giờ Thanh Ngọc mạnh mẽ như vậy.Đinh! Đinh! Đinh!…Vô số thanh âm kim loại ma sát với nhau vang lên, thậm chí từ bên trong, tam nữ còn thấy được cả lồng phòng hộ bắt đầu run rẩy dữ dội, sắp nứt vỡ tới nơi.Khóe mi khẽ rơi xuống một hàng lệ, Trần Phi Quỳnh quyết tuyệt:- Lát nữa ta ở đây ngăn chàng lại, khi nào kết giới vỡ hai người bọn muội phải mau chóng đào thoát đi nghe chưa?Diễm Khanh bất giác sợ hãi, mau chóng nói:- Không! Có đi thì cùng đi! Bọn muội không bỏ tỷ lại đâu!Trần Phi Quỳnh cố gắng trấn định:- Ngoan! Phải nghe lời tỷ! Mau chóng chạy đi, về tìm Trang tỷ tới đây, có khi Trang tỷ sẽ biết cách cứu chàng, có biết không?Đinh! Đinh! Đinh!…Âm thanh ma sát kịch liệt của song kiếm cùng với kết giới Vô Diệt Chung vẫn vang lên chấn động không gian, khiến cho tam nữ giật mình thon thót.Diễm Hoa nắm chặt tay Diễm Khanh, mau chóng nói:- Quỳnh tỷ, tỷ nhất định phải cẩn thận, bọn muội đi rất nhanh sau đó sẽ quay lại! Đừng làm gì dại dột nghe không!Trần Phi Quỳnh chậm rãi gật đầu, sau đó nắm chắc Vô Sinh Chung màu vàng kim trong tay, tùy thời khi Vô Diệt Chung bị vỡ, nàng sẽ thi pháp tiếp tục nhốt Thanh Ngọc lại.Trần Phi Quỳnh quát:- Chạy mau, chàng đang chú ý vào chỗ này! Nhanh…Chưa để Trần Phi Quỳnh nói xong, thì Thanh Ngọc đã tung ra Toái Tinh Trảm.Đây là một chiêu có lực phá hoại lớn nhất trong kiếm pháp của Thanh Ngọc.Hắn tung Huyễn Diệt lên cao, hai tay mạnh mẽ nắm chặt Trảm Thiên, rồi cong người như con tôm bổ xuống một nhát kinh thiên động địa.Linh khí khắp nơi hội tụ về phía Trảm Thiên, khiến nó tỏa ra linh quang đỏ rực chói mắt, trực tiếp gõ mạnh vào trên kết giới Vô Diệt Chung.Uỳnh…!Ngay lập tức lồng phòng hộ kia tan nát, biến thành vô số điểm sáng trong không gian, hội tụ lại thành một chiếc chuông màu bạc đã bị nứt vỡ, rơi xuống tay Trần Phi Quỳnh.Nàng vội vã quát lớn:- Đi mau! Để ta ngăn cản chàng!Diễm Khanh mặc dù không muốn, nhưng vẫn bị Diễm Hoa tức tốc lôi đi về phía cửa ra của đại điện.
Chỉ còn một mình Trần Phi Quỳnh đứng đó, nàng nhanh chóng dồn chân khí vào Vô Sinh Chung, muốn trấn áp Thanh Ngọc lại một chỗ.Nhưng bất ngờ lại xảy ra, chân khí của Trần Phi Quỳnh bỗng dưng bị lực lượng quỷ dị nào đó khống chế, tốc độ chảy chậm đi rất nhiều.Đây là Thế,【Diệt Kiếm Thế】của nam nhân kia.Nàng đứng đực ra một chỗ, như một pho tượng đẹp đẽ của tạo hóa, nước mắt âm thầm rớt xuống.Vậy là xong.Chẳng lẽ cuộc đời Trần Phi Quỳnh nàng cứ như vậy kết thúc ở đây ư?Diễm Khanh đang chạy ngoảnh mặt lại nhìn, cũng phải hét to trong kinh sợ:- Quỳnh tỷ, không…!Nàng đang nhìn thấy một cảnh tượng không khác gì cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Bởi vì nam nhân của Diễm Khanh nàng lúc này đang giơ cao hai thanh kiếm sáng lòa lên,